Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
Tiêu Minh Nguyệt nhìn anh ta hừ một tiếng: "Nếu anh không thể tu luyện, sau này sẽ không quản em nữa đúng không?"
"Đâu có đâu!" Tiêu Minh Dương khẩn trương biểu lộ trung thành: "Em út, sau này anh trai chỉ nghe lệnh em."
Tiêu Minh Nguyệt nhìn biểu cảm lấy lòng của anh ta, hài lòng ừm một tiếng: "Vậy em đo lường tư chất cho anh đi."
Tiêu Minh Dương lập tức đứng thẳng người: "Em út em mau nhìn xem, có phải anh có tài năng thiên bẩm hay không."
Tiêu Minh Nguyệt bật cười: "Được, để em nhìn xem anh có tài năng thiên bẩm hay không, nếu anh là tài năng thiên bẩm, cũng phải làm chân chạy vặt của em!"
"Chắc chắn rồi, nhanh lên nhanh lên." Tiêu Minh Dương vội vàng nói.
Dáng vẻ sốt ruột khó nén của anh ta, khiến mọi người trong phòng nở nụ cười, kinh ngạc và không khỏe do kỳ ngộ và thay đổi của Tiêu Minh Nguyệt vừa rồi mang đến đều tan thành mây khói.
Bên này Tiêu Minh Nguyệt bảo Tiêu Minh Dương ngồi xuống, cô vươn tay chạm vào đỉnh đầu Tiêu Minh Dương, linh khí theo kinh mạch của anh ta dạo một vòng, cuối cùng đến đan điền, sau đó cô thở dài một hơi.
Tiêu Minh Dương nghe thấy tiếng thở dài của cô, khẩn trương hỏi: "Thế nào?"
Tiêu Minh Nguyệt nhìn anh ta: "Anh hai, cơ thể anh cường tráng như nghé con."
"Sau đó thì sao? Tài năng thiên bẩm của anh đâu?" Tiêu Minh Dương hỏi.
Tiêu Minh Nguyệt: "Bay đi rồi."
Tiêu Minh Dương nghe xong sửng sốt một lát, sau đó nhào tới ôm lấy Tiêu Minh Nguyệt nói:
"Em út, bỗng nhiên anh cảm thấy mình thật yếu đuối."
Tiêu Minh Nguyệt: "Ừm, em biết anh từ nay về sau sẽ yếu đuối không thể tự gánh vác, cần em bảo vệ rồi."
Tiêu Minh Dương: "Ừm."
"Được rồi đừng quậy em út nữa, mỗi ngày đều không đàng hoàng." Trương Huệ Lan cười nói.
Tiêu Minh Dương cười ha ha ngồi xuống, Tiêu Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Thanh bình tĩnh ngồi ở bên kia:
"Anh ba, để em kiểm tra cho anh đi?"
Tiêu Minh Thanh gật đầu, rất có ý mình chỉ góp đủ số thôi.
Tiêu Minh Nguyệt thật sự phục dáng vẻ bình tĩnh của anh ba nhà mình.
Đi đến bên cạnh anh ta, vươn tay xoa đầu anh ta...
Một lúc lâu sau, cô nói: "Anh ba, anh cũng không thể tu luyện."
Tiêu Minh Thanh ừ một tiếng: "Dựa theo xác suất mà nói, chuyện này rất bình thường."
Tiêu Minh Nguyệt: "..."
Được rồi, cô không cần phải nói gì nữa.
"Cha mẹ, cũng kiểm tra cho hai người đi?" Tiêu Minh Nguyệt nhìn Tiêu Kiến Chương và Trương Huệ Lan nói.
Hai người không nghĩ tới bọn họ đều đã từng này tuổi, cũng có thể kiểm tra tư chất, liếc nhau một cái sau đó gật đầu.
Trong lòng vẫn vô cùng khẩn trương.
Tiêu Minh Nguyệt cười đi qua, lại kiểm tra tư chất giúp hai người, kết quả đều là không thể tu luyện.
Cô hơi thất vọng, nhưng thực ra đây mới là bình thường.
Tiêu Kiến Chương nhìn thấy mất mát trên mặt cô, lập tức cười nói: "Cả nhà chúng ta có con có thể tu luyện, đã vô cùng may mắn."
Những người khác cũng gật đầu theo, loại chuyện này thật sự là có thể ngộ nhưng không thể cầu, có thì tốt, không có thì vẫn giống như trước đây sống bình phàm, như vậy cũng khá tốt.
Tiêu Minh Nguyệt thấy người nhà đều chấp nhận chuyện này, vô cùng vui mừng.
Cô bỏ chuyện này qua một bên, hỏi Tiêu Kiến Chương: "Cha, trước đây nhà chúng ta từng đắc tội người nào không?"
Câu hỏi này khiến bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trọng hơn, Tiêu Minh Nguyệt có thể nghĩ tới thì bọn họ cũng có thể nghĩ tới, có người không biết bởi vì nguyên nhân gì, mà đang dùng hết thủ đoạn mưu hại bọn họ.
"Nhà chúng ta bắt đầu từ ông cố các con, là người làm ruộng giữ khuôn phép, tuy thỉnh thoảng có chút tranh chấp nhỏ với người ta, nhưng cũng chưa từng đắc tội tới mức phải ông chết tôi sống." Một lúc lâu sau, Tiêu Kiến Chương nói.
"Vừa rồi con sưu hồn Lưu Hồng Binh..." Tiêu Minh Nguyệt giải thích sưu hồn là gì, sau đó nói: "Trong trí nhớ của Lưu Hồng Binh, ông ta thật sự bị người ta sai bỏ muốn hại người nhà chúng ta, nhưng mà ông ta đều là viết thư qua lại với người nọ, cũng không biết người nọ là ai."
Nghe xong lời cô nói, mọi người lại im lặng.
Qua một lúc lâu sau Tiêu Minh Dương nói:
"Có phải nhà chúng ta có lai lịch không tầm thường hay không? Nhà chúng ta có kho báu? Hay là cha mẹ của cha mẹ có xuất thân không bình thường?"
Những lời này của anh ta nghe vô cùng huyền diệu, nhưng Tiêu Minh Nguyệt lại cảm thấy có khả năng.
Cô nhìn về phía Tiêu Kiến Chương, đợi ông ấy trả lời.