Chương 44: Thù lao thì sao?

Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Dư Phất 01-07-2025 04:58:38

"Đồng chí Tiêu Minh Nguyệt." Lục Tranh lại nói: "Cô có thể đi theo tôi xem một chút được không?" Lục Tranh cũng không biết Tiêu Minh Nguyệt có thể giải quyết chuyện này hay không, dù sao sáu đoàn viên của đoàn văn công bất ngờ biến mất trong hư không trước mặt công chúng, đây là chuyện anh mới nghe lần đầu. Nhưng Tiêu Minh Nguyệt là người Huyền Môn pháp lực mạnh nhất mà anh biết, hiện giờ anh có thể tìm cũng chỉ có cô. "Lúc ấy bốn phía có khác thường gì không?" Tiêu Minh Nguyệt cảm thấy có hứng thú đối với chuyện này. "Gọi điện thoại nên có rất nhiều chuyện không thể rõ ràng lắm." Lục Tranh nói. Thực ra anh biết rõ, đối phương là đang cố ý dùng chuyện này làm khó anh, cố ý không nói rõ chuyện này. Mà Tiêu Minh Nguyệt cũng không lập tức đồng ý với anh, cô dựa người vào bàn tư thế rất tùy ý, nhưng nói ra những lời vô cùng cẩn thận. "Có lẽ anh cũng biết tình hình nhà tôi, có người không biết vì nguyên nhân gì mà đang mưu hại chúng tôi, rất có khả năng hành động việc làm của nhà chúng tôi đều bị người khác giám sát. Nếu theo anh đến quân khu thủ đô, tôi không biết là tốt hay xấu." Ánh mắt Lục Tranh nhìn về phía gương mặt cô, cô gái nhỏ mười mấy tuổi vốn nên trẻ tuổi như ánh mặt trời, nhưng lúc này trong mắt cô là mưu tính không phù hợp với tuổi. "Tôi nhậm chức ở quân khu thủ đô, cấp thiếu tá. Gia tộc của tôi cũng coi như có chút địa vị ở thủ đô..." Lục Tranh nghiêm túc nói: "Cô đi theo tôi tới quân khu thủ đô, nếu đối phương biết rõ tôi cảm thấy người này sẽ càng thêm kiêng kỵ." Thực ra khi anh kết bạn với người ta, rất không thích lôi gia tộc của mình ra, nhưng mà bây giờ vì khiến cô gái nhỏ không có gánh nặng đi theo mình, anh chỉ có thể nói như vậy. Anh cũng không có ý dùng gia tộc đè người ta, chỉ nói ra sự thật mà thôi. Tiêu Minh Nguyệt không phải thật sự chỉ mới 14 tuổi, cô cũng hiểu rõ nếu cùng một tuyến với Lục Tranh, chỉ có lợi mà không có hại đối với nhà bọn họ, nhưng có một số lời nói cô thích nói ở phía trước, đừng để sau này vì chuyện này mà có mâu thuẫn. Lúc này Lục Tranh lại nói: "Ông ngoại của tôi nói với tôi, cha cô từng cứu ông ấy, chuyện của nhà các cô... Nếu các cô đồng ý, tôi có thể giúp điều tra." "Không cần." Tiêu Minh Nguyệt vô cùng quả quyết từ chối, để Lục Tranh điều tra chuyện của bọn họ, thì dây dưa với Lục Tranh quá sâu rồi. Cô không biết Lục Tranh, cũng không biết Lục gia, đừng dây dưa quá nhiều thì tốt hơn. Lục Tranh nghe cô từ chối thì im lặng một lát, sau đó nói: "Được, sau này có chuyện gì có thể nói thẳng với tôi." Tiêu Minh Nguyệt không nói tiếp những lời này của anh ta, mà hỏi: "Thù lao thì sao?" "Cái gì?" Lục Tranh không rõ hỏi. Tiêu Minh Nguyệt trừng mắt: "Đồng chí giải phóng quân, không phải là anh muốn tôi làm việc miễn phí đấy chứ?" Lần này Lục Tranh hiểu rõ, lúc trước anh không phản ứng kịp, là cúp điện thoại xong lập tức tới Tiêu gia còn chưa suy xét chuyện thù lao Nhưng mà trong tiềm thức của anh cảm thấy, Tiêu Minh Nguyệt cần không phải là tiền, cho nên anh hỏi: "Cô muốn cái gì?" Tiêu Minh Nguyệt: "Muốn gì cũng được sao?" Lục Tranh: "... Cô nói xem mình cần gì trước đã đi." Tiêu Minh Nguyệt nhìn anh cười: "Tôi muốn... 25 bộ tiền xu Ngũ Đế." Một bộ tiền xu Ngũ Đế không dễ tìm, càng đừng nói là 25 bộ. Nhưng mà Lục Tranh im lặng một lát nói: "Có thể, cho dù mọi chuyện có giải quyết hay không, tôi đều sẽ gom đủ 25 bộ tiền xu Ngũ Đế cho cô." Tiêu Minh Nguyệt thấy anh sảng khoái như vậy, cũng sảng khoái nói: "Khi nào thì đi?" Lục Tranh: "Càng nhanh càng tốt." Dù sao mạng người quan trọng. Tiêu Minh Nguyệt gật đầu: "Tôi còn phải đưa Trương Lai Phúc đến địa phủ, một tiếng sau đi." "Tôi có thể bàng quan không?" Lục Tranh hỏi. Tiêu Minh Nguyệt không thèm để ý gật đầu, miệng còn nói: "Trái lại anh còn cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này à." Lục Tranh không nói gì, anh đâu phải cảm thấy hứng thú, anh là suy nghĩ tìm hiểu càng nhiều về bản lĩnh của Huyền Môn. Dù sao sau này anh có khả năng sẽ thường xuyên tiếp xúc với loại chuyện như thế. Hai người quyết định xong thì ra khỏi phòng, Tiêu Minh Nguyệt nói đơn giản chuyện cần đi theo Lục Tranh đến thủ đô, đám Tiêu Kiến Chương nghe thấy thế thì sửng sốt. Sao đó Tiêu Minh Viễn hỏi trước: "Nguy hiểm không?"