Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
Chương 45: Vậy thì làm phiền đồng chí Lục
Tiêu Minh Nguyệt cười nói: "Em cảm thấy không nguy hiểm đâu, mọi người yên tâm đi."
"Nhất định phải đi sao?" Trương Huệ Lan lo lắng nói.
Tiêu Minh Nguyệt gật đầu: "Mẹ, con tu luyện không thể xa rời thực tế."
Kế tiếp tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ cảm thấy em út nhà bọn họ thật sự khác trước, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.
Lục Tranh thấy thế, mở miệng đảm bảo: "Mọi người yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa đồng chí Tiêu Minh Nguyệt trở về an toàn."
Người Tiêu gia nhìn anh mặc bộ quân trang, cuối cùng Tiêu Kiến Chương nói: "Vậy thì làm phiền đồng chí Lục."
"Mọi người khách sáo quá, đây là chuyện cháu cần làm." Giọng nói của Lục Tranh nghiêm túc trầm ổn, cộng thêm bộ quân trang anh mặc khiến người Tiêu gia an tâm không ít.
Tiêu Minh Nguyệt và Lục Tranh cùng đi về phía ngọn núi, trên đường đi gặp được không ít người trong thôn đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, còn có người tiến lên hỏi thăm quan hệ của hai người, Tiêu Minh Nguyệt nói dăm ba câu đuổi bọn họ đi.
Có lẽ hôm nay qua đi, trong thôn lại có không ít lời đồn đại về cô, đương nhiên là Tiêu Minh Nguyệt không thèm để ý.
Đến chỗ thoáng mát trên núi, Tiêu Minh Nguyệt đánh ra một lá bùa gọi hồn, chỉ một lát sau Lý Mạn Hồng và Trương Lai Phúc đều đến đây.
Đương nhiên là hai quỷ hồn không hợp nhau, Tiêu Minh Nguyệt mặc kệ kiện cáo giữa bọn họ.
Cô đánh một dòng linh khí về phía mắt Lục Tranh, sau đó nhìn Lý Mạn Hồng nói:
"Tôi đột nhiên nhớ tới, bên đồn công an sẽ phải thông báo cho người nhà của cô, vội tới nhận xác của cô đúng không?"
Lý Mạn Hồng nghe xong lời cô nói, tên mặt có chút cô đơn: "Có lẽ ông ta sẽ không để ý tới sống chết của chị đâu."
Ông ta này là chỉ cha của cô ta.
Tiêu Minh Nguyệt có chút đồng tình nhìn cô ta, nói: "Tôi nhớ rõ nhà cô ở thủ đô đúng không?"
Lý Mạn Hồng gật đầu, Tiêu Minh Nguyệt lại nói: "Vừa vặn tôi có việc cần đến thủ đô, cô đi theo tôi đi."
Lý Mạn Hồng thật sự không ngờ cô sẽ giúp mình như vậy, Tiêu Minh Nguyệt tàn nhẫn thế nào cô ta đều tận mắt nhìn thấy.
Cô ta có chút được cưng chiều mà sợ hãi nói: "Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn."
Tiêu Minh Nguyệt ừm một tiếng, sau đó lấy giấy bút trong túi áo ra, ngồi xổm bên một tảng đá vẽ bùa dưỡng hồn.
Lục Tranh không phải người trong Huyền Môn, nhưng mà từng nghe nói phần lớn người trong Huyền Môn vẽ bùa, đều phải dâng nhang tắm rửa xong mới có thể bắt đầu vẽ, mà Tiêu Minh Nguyệt lại tùy tiện ngồi xổm bên tảng đá, dùng bút máy và giấy sách bài tập vẽ ra.
Chỉ trong nháy mắt anh cảm thấy, bái một cô gái nhỏ làm sư phụ cũng không phải không thể được.
Chỉ một lát sau, Tiêu Minh Nguyệt đứng dậy gấp bùa vẽ xong thành tam giác, sau đó nói với Lý Mạn Hồng:
"Vào đi."
Lý Mạn Hồng từ khi Tiêu Minh Nguyệt vẽ bùa xong, cũng cảm nhận được bùa kia có lực hấp dẫn đối với mình.
Tiêu Minh Nguyệt vừa mới nói xong, cô ta lập tức nhẹ nhàng đi vào.
Trương Lai Phúc thấy thế, muốn cầu Tiêu Minh Nguyệt cũng cho mình một lá bùa dưỡng hồn chờ đợi, nhưng mà Tiêu Minh Nguyệt không thèm nhìn ông ta một cái.
Chỉ thấy ngón tay cô kết ra pháp quyết rắc rối, miệng lẩm bẩm, sau đó cánh tay vung lên, một cửa động tối đen tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo xuất hiện cách đó không xa.
"Người nào ban ngày mở quỷ môn?" Bên trong truyền ra một giọng nói uy nghiêm xa xưa.
Tiêu Minh Nguyệt không nghĩ tới mở quỷ môn còn bị hỏi, thản nhiên nói: "Tôi là Tiêu Minh Nguyệt."
Nói xong cô đá Trương Lai Phúc vào trong quỷ môn, lại nói: "Hôm nay có việc gấp trong người, ban ngày mở quỷ môn, thông cảm."
"Hừ!" Bên trong hừ lạnh một tiếng, sau đó quỷ môn đóng lại.
Tiêu Minh Nguyệt phủi tay chuẩn bị xuống núi, Lục Tranh đi song song với cô, hỏi:
"Vừa rồi là người nào ở bên trong nói chuyện thế?"
Tiêu Minh Nguyệt lắc đầu: "Tôi không đảm nhiệm chức vụ ở âm ti, không biết."
Lục Tranh thấy cô không nguyện ý nhiều lời, thì không lại hỏi nữa, hai người cùng xuống núi.
Đến chuồng bò trước, Lục Tranh nói chuyện với ông Tần, ông Tần nghe xong nhìn Tiêu Minh Nguyệt nói:
"Cô nhóc, cảm ơn cháu có thể đi giúp thằng nhóc này."
Tiêu Minh Nguyệt xua tay: "Không cần cảm ơn ạ, anh ấy đã trả thù lao cho cháu."
Ông Tần tò mò: "Thằng bé trả thù lao gì cho cháu?"