Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
Tiêu Minh Nguyệt tiêu hóa xong những tin tức này, đứng ở nơi đó im lặng rất lâu, cô không nghĩ tới người đứng sau cẩn thận như thế, cũng mạnh như thế.
Hơn nữa, rốt cuộc là thù gì, mới khiến người nọ hao tâm tổn khí hại bọn họ như vậy?
"Em út." Tiêu Minh Viễn thấy Tiêu Minh Nguyệt vẻ mặt khó lường đứng ở đó, có chút lo lắng gọi một tiếng.
Tiêu Minh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta nở nụ cười: "Không sao đâu, em chỉ đang nghĩ tới một số chuyện thôi."
Tiêu Minh Viễn gật đầu, mà Lục Tranh thì nhìn chằm chằm Lưu Hồng Binh đang té ngã trên đất.
Anh từng nghiên cứu huyền học, biết người trong Huyền Môn có một thuật pháp gọi là sưu hồn, vừa rồi cô gái này đang sưu hồn đúng không?
Điều này cũng giải thích rõ ràng vì sao cô nhất định phải để lệ quỷ tới giết Lưu Hồng Binh.
Bởi vì như vậy Lưu Hồng Binh này mới chết vì ngoài ý muốn, chết vì sự kiện linh dị mà không phải hành động do người làm.
Anh nhất thời không biết nên đánh giá chuyện này thế nào, từ góc độ tư nhân mà nói, Lưu Hồng Binh ra tay hại tính mạng người nhà của cô, cô thu thập tin tức như vậy, thậm chí muốn mạng Lưu Hồng Binh cũng không có gì đáng trách.
Nhưng từ phương diện luật pháp mà nói, hành động này của cô là làm trái pháp luật.
Tiêu Minh Nguyệt cũng mặc kệ Lục Tranh nghĩ mình thế nào, cô liếc mắt nhìn Trương Lai Phúc, Trương Lai Phúc hiểu ý tiến lên bóp chặt cổ Lưu Hồng Binh, chỉ trong nháy mắt Lưu Hồng Binh không còn hơi thở, sau đó hồn phách của ông ta nhẹ nhàng bay ra.
Nhưng mà không đợi ông ta biết rõ đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Minh Nguyệt đánh linh lực qua khiến ông ta hồn phi phách tán.
Quả quyết ra tay như vậy, khiến Trương Lai Phúc và Lý Mạn Hồng nhìn thấy cũng không nhịn được rụt cổ.
Mà ba anh em Tiêu gia và Lục Tranh đều im lặng.
Tiêu Minh Nguyệt không để ý tới phản ứng của bọn họ, xoay người ra khỏi phòng.
Đây là phương thức làm việc của cô, không cần giải thích với bất cứ ai.
Đời trước một nhà bọn họ là bị người ta hại chết hết, cho dù ở đại lục Thương Lam hơn hai trăm năm, cô đều không thể quên được mối thù này.
Một đời này, người nào cũng không thể ngăn cản cô tự tay giết chết kẻ thù.
Ba anh em Tiêu gia đi theo Tiêu Minh Nguyệt ra khỏi phòng, Lục Tranh cũng theo sát phía sau, còn tiện tay lấy bùa cách âm dán bên ngoài phòng cho vào trong túi.
Mấy người lại lặng yên trở lại xe để ở cửa thôn, sau đó cùng rời đi, không có người nào ở thôn Tụ Thủy phát hiện ra.
Trên đường trở về mọi người đều im lặng, ba anh em Tiêu gia là bị thay đổi quá nhiều của Tiêu Minh Nguyệt làm cho kinh ngạc.
Lục Tranh thì đang suy tư có nên mời chào Tiêu Minh Nguyệt gia nhập cục số 9 hay không, Tiêu Minh Nguyệt rất mạnh, nhưng mà thật sự không chịu quản lý, anh nhất thời không biết phải làm sao.
Nửa tiếng sau, xe đến cửa Tiêu gia.
Tiêu Minh Nguyệt nói với hai quỷ hồn Trương Lai Phúc và Lý Mạn Hồng:
"Hai người tìm một chỗ đợi trước, ngày mai tôi sẽ đi tìm hai người. Nhưng mà đừng làm hại người khác, nếu không..."
Trương Lai Phúc và Lý Mạn Hồng vội vàng nói không dám, cô đánh Lưu Hồng Binh hồn phi phách tán, đến bây giờ vẫn còn hiện rõ trước mặt bọn họ.
Lục Tranh thấy cô dặn dò hai quỷ hồn như vậy, lại cảm thấy cô gái nhỏ này cũng không khiến người ta đau đầu như vậy.
Tiêu Kiến Chương và Trương Huệ Lan nghe thấy âm thanh, lập tức ra đón, trên mặt đều là lo lắng.
Tiêu Minh Nguyệt thấy thế cười đi qua, ôm lấy cánh tay của Trương Huệ Lan nói: "Cha mẹ, chúng con đã về."
Tiêu Kiến Chương và Trương Huệ Lan đánh giá bốn đứa bé từ trên xuống dưới, thấy bọn họ đều không sao thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này Lục Tranh mở miệng cáo từ, Tiêu Minh Viễn nói hai câu với anh xong, anh lập tức lái xe rời đi.
Người một nhà cùng vào nhà chính, sau khi ngồi xuống ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiêu Minh Nguyệt, đợi cô giải thích.
Tiêu Minh Nguyệt khụ một tiếng, kể lại chuyện mình bịa với Tiêu Minh Viễn cho mọi người.
Tiêu Kiến Chương và Trương Huệ Lan cùng với Tiêu Minh Thanh nghe xong đều im lặng, từ trên tình cảm mà nói, bọn họ đều tin tưởng lời Tiêu Minh Nguyệt nói là thật.
Nhưng mà vấp ngã một cái trong đầu lập tức có một số công pháp, chuyện này quá huyền ảo, bọn họ nhất thời không có biện pháp tiếp nhận.
Chỉ có Tiêu Minh Dương vẻ mặt hưng phấn tiến đến trước mặt Tiêu Minh Nguyệt, nói:
"Em út, em xem anh có thể tu luyện công pháp kia của em không, nếu anh trai cũng có thể tu luyện, sau này anh trai có thể làm chân chạy vặt cho em."