Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
ta vẫn luôn có chút áy náy đối với người Tiêu gia, càng xấu hổ khi gặp bọn họ.
"Chị Thúy Hoa, chị muốn chạy đi sao? Chúng em đưa chị đi một đoạn đi." Tiêu Minh Nguyệt thấy Vương Thúy Hoa đứng ở đó không nhúc nhích, lại cười nói.
Vương Thúy Hoa nghe xong những lời này của cô, do dự một lát sau đó đi nhanh về phía đám Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt xuống xe mở cửa ghế sau cho cô ta, Vương Thúy Hoa hạ giọng nói một tiếng cảm ơn, cẩn thận để túi quần áo to vào trong xe, sau đó tự mình lên xe.
Tiêu Minh Nguyệt cũng lên xe, Lục Tranh khởi động xe tiếp tục đi về trước.
Tiêu Minh Nguyệt nghiêng người quay đầu nhìn Vương Thúy Hoa nói: "Chị Thúy Hoa, bọn em muốn đến thủ đô, chị thì sao? Chị muốn đi đâu?"
Vương Thúy Hoa ngồi quy củ, sau lưng cũng không dám chạm vào ghế dựa, dường như chạm vào sẽ làm bẩn ghế.
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Minh Nguyệt, cô ta mấp máy môi nói: "Chị đến nhà ga."
Tiêu Minh Nguyệt ồ một tiếng, sau đó nói với Lục Tranh: "Chúng ta đến thị trấn trước đi."
Lục Tranh ừ một tiếng, anh nhìn Vương Thúy Hoa qua gương chiếu hậu, rõ ràng là cô gái này muốn rời nhà trốn đi, anh không biết vì sao Tiêu Minh Nguyệt lại giúp cô gái này.
Nhưng mà anh không có ý quản.
Tiêu Minh Nguyệt không nói chuyện với Vương Thúy Hoa nữa, tiếp tục nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe Vương Thúy Hoa nói:
"Minh Nguyệt, rất xin lỗi, chị không nên dùng chuyện... Biết ai là hung thủ giết người, bức anh trai em kết hôn với chị, thật sự rất... Rất xin lỗi..."
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của cô ta đều có chút nghẹn ngào.
Tiêu Minh Nguyệt vẫn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không nhúc nhích cũng không nói gì.
Mãi đến khi Vương Thúy Hoa nghẹn ngào khóc ra, cô mới nhìn cây cối di chuyển bên ngoài nói:
"Chị Thúy Hoa, nếu em còn gọi chị một tiếng chị, thì có nghĩa là không để chuyện kia trong lòng, người nhà em cũng thế. Chúng em biết tình cảnh của chị ở nhà."
Thực ra trước đây cô có chút oán trách Vương Thúy Hoa, nhưng bây giờ nghĩ lại, mọi người đều ích kỷ, Vương Thúy Hoa có cơ hội thoát khỏi căn nhà như vũng bùn kia, không làm mà nói có lẽ là có lỗi với bản thân cô ta.
Rất nhiều chuyện là như vậy, đứng ở góc độ khác nhau, ích lợi khác nhau, lựa chọn cũng sẽ khác nhau.
"Cảm ơn... Cảm ơn!" Vương Thúy Hoa lau nước mắt nói.
Tiêu Minh Nguyệt ừm một tiếng, sau đó không nói nữa, bên trong xe lập tức yên tĩnh lại.
Lục Tranh quay đầu nhìn Tiêu Minh Nguyệt, cánh tay cô để trên cửa xe, nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ.
Anh không nhìn thấy được biểu cảm của cô, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt.
Lần này Tiêu gia gặp chuyện, anh ghép lại từng khâu cũng biết được đại khái toàn bộ quá trình, bỗng nhiên có chút đau lòng cô gái nhỏ này, 14,15 tuổi lại phải đối mặt với chuyện phức tạp, đẫm máu như vậy.
Nhưng anh nhất thời lại không biết nên khuyên giải an ủi thế nào, dứt khoát không nói lời nào, lái xe vững vàng.
Hơn một tiếng sau anh dừng xe ở cửa hợp tác xã mua bán, nói với Tiêu Minh Nguyệt:
"Còn có lộ trình mấy ngày, bổ sung mấy thứ."
Tiêu Minh Nguyệt ừm một tiếng, quay đầu hỏi Vương Thúy Hoa: "Chị Thúy Hoa, chị muốn mua gì không?"
Vương Thúy Hoa vội vàng lắc đầu, Tiêu Minh Nguyệt cũng không cưỡng cầu, xuống xe với Lục Tranh.
Người của hợp tác xã mua bán thấy hai người lái xe tới, còn là biển thủ đô, đều vô cùng nhiệt tình.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn giá hàng coi như là đồ rực rỡ muôn màu, nhỏ giọng hỏi Lục Tranh:
"Muốn mua cái gì thì mua cái đó ư?"
Cô gái nhỏ mở đôi mắt to, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra tươi cười tinh quái, Lục Tranh lập tức bị vẻ đáng yêu của cô làm cho ngây người.
Anh cho tay vào trong túi, lấy túi tiền bên trong ra rút một chồng tiền và đủ loại phiếu ra, nhét vào trong tay Tiêu Minh Nguyệt.
Thấy anh hào phóng như vậy, trên gương mặt Tiêu Minh Nguyệt xuất hiện tươi cười.
Cô bỏ tiền và phiếu lại vào tay Lục Tranh: "Tôi chọn đồ, lát nữa anh trả tiền là được."
Lục Tranh không so đo chuyện này, ừ một tiếng đi theo sau cô nhìn cô mua đồ.
Nhân viên bán hàng nữ và khách hàng ở hợp tác xã mua bán đều hâm mộ muốn chết, đôi mắt nhìn Lục Tranh đều kèm theo sao.
Tiêu Minh Nguyệt bị cảnh tượng này làm cho không nhịn được vui vẻ.
Nhưng mà cô cũng không nương tay, chỉ cần cảm thấy ăn ngon là cô mua, Lục Tranh cũng sảng khoái trả tiền.
Khi hai người mang theo mấy túi to đi ra, có người bán hàng trung niên đi theo cùng, nhìn Lục Tranh hỏi:
"Cậu nhóc, cậu có đối tượng chưa?"