"Giết người đi, một xác hai mạng, vừa hay." Thời Sênh ở bên cạnh chen vào.
Cơ thể Dao Cầm run rẩy, vội vàng bày tỏ thái độ,"Ta... ta có thể học, ta nhất định sẽ giải được khế ước."
Thời Sênh cong chân, tiếng cắn hạt dưa tí ta tí tách,"Khế ước linh hồn nào có dễ giải như thế, ngươi chết nó chết, ngươi sống nó sống, cho dù là hung thú cũng không tránh được. A... kỳ thực ta vẫn đề nghị nên giết chết cô ta, trừ đi một tai họa lớn, rất tốt."
Một câu phía sau là nói với Tương Lăng.
Sắc mặt Dao Cầm trắng bệch nhìn Thời Sênh, đôi mắt nhỏ vô tội, vẻ mặt uất ức. Cô ta không biết bản thân mình đã đắc tội gì với em gái nhỏ này.
"Tiểu Phượng Hoàng, đừng ác độc như vậy, Tiểu Bạch là đồng loại với ngươi." Lưu Vân lại vì Tiểu Bạch nhà mình mà kéo loạn đồng đội.
"Ai đồng loại với nó." Thời Sênh ghét bỏ,"Nó biết bay sao? Có cánh sao?"
Lời này hình như có chỗ nào không đúng...
Lưu Vân bổ đao,"Đều là thú cả."
Thú cái ông nội ngươi!
Ông đây bây giờ sẽ giết chết nữ chính.
Thời Sênh ném vỏ hạt dưa trong tay ra, xách thiết kiếm hướng về phía Dao Cầm.
Tương Lăng vội vàng ngăn Thời Sênh lại,"Tiểu Ly, bình tĩnh chút."
"Không bình tĩnh được, tránh ra." Ông đây phải chém chết nữ chính.
Tương Lăng kéo Thời Sênh sang bên cạnh, vốn định khuyên Thời Sênh mấy câu, nhưng hắn còn chưa mở miệng, tiểu cô nương đối diện đã mở miệng trước,"Tương Lăng à, ngươi xem Tiểu Bạch có khế ước với cô ta, chỉ cần cô ta chết rồi, Tiểu Bạch hẳn sẽ chết không cần nghi ngờ gì cả. Tiểu Bạch là hung thú, ai biết nó lúc nào sẽ đại phát hung tính, đến lúc đó tạo thành tổn thất không thể vãn hồi, còn không bằng bây giờ xử lý nó đi."
Tiểu Bạch: "..." Nó không phải là đói nên muốn ăn cô ta sao? Nó đói rồi cũng rất tuyệt vọng đó! Có cần phải thù dai thế không? Dù gì cũng cùng xưng bá Thần giới nhiều năm như thế, một chút tình xưa cũng không nhớ, nữ nhân này quá độc ác.
"..." Tương Lăng mặc dù cảm thấy Thời Sênh nói rất có đạo lý, nhưng mà,"Vị cô nương này vô tội mà."
Thời Sênh trừng mắt,"Cô ta suýt nữa thả Vân Mạch ra, vô tội cái gì? Bây giờ coi như cô ta lập công chuộc tội!"
Tương Lăng không nói nổi loại lời 'không phải vẫn chưa thả ra sao',"Cô ta sẽ chịu trừng phạt tương ứng, nhưng chúng ta không thể tùy tiện tước đoạt sinh mạng của cô ta."
"Bảo thủ!" Sau này cho các ngươi đẹp mặt.
Tương Lăng: "..."
Nếu như Thần giới không có quy củ, vậy thì loạn lên rồi.
Lưu Vân ôm Tiểu Bạch không dám lên tiếng, nếu như không có quan hệ với Tiểu Bạch, hắn nhất định sẽ ủng hộ Thời Sênh.
Tương Lăng đưa Dao Cầm đi, hắn phải bẩm báo chuyện này cho Tiên đế, để Tiên đế quyết định.
Thời Sênh và Lưu Vân mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đại khái ba phút sau, Lưu Vân nhét Tiểu Bạch vào trong tay áo,"Tiểu Phượng Hoàng, ta còn có việc, đi trước đây."
Hắn phải đi tìm người giải trừ khế ước của Tiểu Bạch và nữ nhân quái lạ kia. ...
Tiên đế cũng không xử lý Dao Cầm, ngược lại kêu Tương Lăng dẫn Dao Cầm đến một chỗ, thời gian đi về rất nhanh.
Gần như đồng thời với lúc Tương Lăng dẫn Dao Cầm quay lại, Lưu Vân cũng không biết từ chỗ nào trở lại, cả người nhếch nhác, ở bên ngoài núi Nam Ngô gọi nửa ngày,"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi mau ra đây."
"Làm gì?" Thời Sênh ngồi trên cành cây ngô đồng, mắt lạnh nhìn Lưu Vân.
"Giang hồ cứu cấp, ta cần một giọt máu của ngươi."
"... Lấy máu?" Khoé miệng Thời Sênh giật giật, đứng lên từ cành ngô đồng,"Tạm biệt! Tạm biệt không gặp lại!"
"Tiểu Phượng Hoàng ngươi đừng đi!" Lưu Vân ở bên ngoài gấp đến độ giậm chân,"Tiểu Phượng Hoàng chỉ một giọt, chỉ cần một giọt máu thôi."
Lúc Tương Lăng dẫn Dao Cầm qua đây, vừa hay nhìn thấy Lưu Vân đang nhảy ở bên ngoài, mà người ở bên trong không nhịn được chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Ly." Tương Lăng vội vàng kêu một tiếng.
Thời Sênh nghiêng đầu, ánh mắt quét qua người Dao Cầm,"Ngươi cũng muốn máu của ta."
Tương Lăng kinh ngạc nhìn Lưu Vân, nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, đại khái là đoán ra cái gì,"Lưu Vân nói gì với ngươi rồi? Tiểu Ly, Tiên đế nói, chỉ cần ngươi cho một giọt máu, có thể đổi lấy một yêu cầu.
Thời Sênh nhướng mày,"Yêu cầu gì cũng được?"
"Trong phạm vi hợp lý."
"Ha ha, không cho." Giới hạn của phạm vi hợp lý có bao nhiêu, còn không phải là hắn nói thì tính, đến lúc đó bị lừa gạt vẫn là mình.
Đám người này thật âm hiểm.
"Tiểu Ly..."
"Tiểu Phượng Hoàng, đừng vô tình như thế chứ!" Lưu Vân bò trên bức chắn trong suốt, mở to mắt trừng Thời Sênh, không biết xấu hổ nói: "Ơn cứu mạng năm đó ngươi còn chưa báo đâu, ngươi coi như là báo ân đi!"
Ngữ điệu Thời Sênh cổ quái,"Ngươi còn dám nhắc?"
Lưu Vân: "..."
Chuyện gặp họa ở hồ Tiên Dưỡng, còn chưa tính với cô ta! Cô ta tức giận như vậy làm gì!
Dù sao bất kể hai người này nói cái gì, Thời Sênh cũng không đồng ý.
"Tiên tôn, nhất định phải cần máu của Thượng tiên Sí Ly sao?" Dao Cầm cau mặt, e sợ hỏi.
"Ừm." Tương Lăng thần tình ngưng trọng gật đầu, không phải nhất định cần máu của cô ta, mà là máu Phượng Hoàng, nhưng cô ta là con Phượng Hoàng duy nhất trên thế gian, cho nên... nhất định phải cần máu của cô ta.
Một giọt máu bình thường, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào tổn hại đến cô ta cả.
Biết làm sao được. Cô ta trước nay đều không dễ nói chuyện, bị cự tuyệt, Tương Lăng đã dự liệu được.
"Tiên tôn, xin lỗi, đều là ta không tốt..." Dao Cầm uỷ khuất trực khóc.
Tương Lăng vỗ vỗ đầu Dao Cầm, nhẹ giọng an ủi,"Ta đang nghĩ cách, ngươi đừng buồn, chuyện này ngươi cũng không làm sai gì nhiều."
"Lưu Vân, hai người bọn họ là tình hình gì thế?" Thời Sênh xích lại gần bên Lưu Vân.
Tương Lăng là nam phụ, thích nữ chính là chuyện sớm muộn, điều Thời Sênh kỳ quái là, Tương Lăng là nhìn nữ chính đại nhân thuận mắt nhau từ lúc nào vậy.
"Không biết." Hắn cả ngày lo âu Tiểu Bạch, nào có thời gian đi quan tâm người khác,"Tiểu Phượng Hoàng, cho ta một giọt máu, ngươi muốn cái gì, ta đổi với ngươi."
Khoé miệng Thời Sênh cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa,"Đem Tiểu Bạch ra đổi."
Lưu Vân: "..." Cho ngươi Tiểu Bạch, ta còn tốn sức như vậy sao?
"Ngươi làm gì mà để ý một con hung thú như thế?" Tiểu Bạch trừ ăn ra thì vẫn là ăn, lúc không ăn ra, đến tấn công người cũng không vui, thứ đồ chơi này rốt cuộc là nuôi làm gì? Bình hoa cũng phải đẹp chứ?
Lưu Vân vê vê Tiểu Bạch,"Nuôi lâu như thế, ta cũng không thể nuôi không công được?"
Thời Sênh: "..." Lý do này, ta lại không thể nói lại nổi.
Không thể tiện nghi cho người khác lý do này rất vô sỉ, rất cường đại.
Nhưng đây cũng không phải là lý do để ông đây lấy máu được, Lưu Vân vẫn bị vô tình cự tuyệt.
Bản cô nương là người có nguyên tắc, nói không cho là không cho.
Tương Lăng bên đó biết không có hy vọng, đã dẫn Dao Cầm đi rồi.
Một ngày sau, Thời Sênh từ chỗ Lưu Vân biết được, Tiên đế lại kêu Lưu Vân đưa Tiểu Bạch cho Dao Cầm nuôi dưỡng.
"Ngươi đưa rồi?" Thời Sênh kỳ lạ hỏi.
"Ừm." Lưu Vân có chút suy sụp.
Khoé miệng Thời Sênh giật giật,"Ngươi làm sao lại dễ nghe lời như thế?"
Thần tình của Lưu Vân đột nhiên mỉa mai,"Ông ấy là Tiên đế, ta nào dám không theo."
Thời Sênh: "..." Không hề cảm thấy cái tên bại hoại ngươi sẽ là người nghe lời Tiên đế, có nội tình.
"Nhìn cái này đi." Lưu Vân đột nhiên lôi ra một quả trứng, màu trắng, một đầu có chút lớn, hình bầu dục, tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.