Thời Sênh cẩn thận xử lý vết thương cho cô ta rồi bảo cô ta đi sang một bên nghỉ ngơi.
Bên kia, đám người Thần Dương đang khuyên Tuân Lệnh trả thiết kiếm lại cho Thời Sênh. Tuân Lệnh mất vui, nhất định cầm thiết kiếm không buông tay.
Thời Sênh huýt sáo, thiết kiếm lập tức "oong" lên một tiếng rồi hất bay Tuân Lệnh ra, bay vọt về trước mặt Thời Sênh, cắm thẳng xuống đất. Quanh thân nó đều lộ ra khí thế cực kỳ sắc bén.
Đám người Thần Dương đều hít vào một hơi thật sâu, may mắn là bọn họ không nổi lên tâm tư tham lam gì.
Tuân Lệnh không còn thiết kiếm nên tinh thần lập tức uể oải xuống. Hắn gãi đầu rồi xoay người đi tìm chỗ ngủ.
Thời Sênh: "..." Ta nên làm gì với loại người này đây?
Căn bản là không thèm để ý tới ai.
Thời Sênh bảo thiết kiếm quay lại, thiết kiếm quay về bên người Tuân Lệnh một cách không tình nguyện. Mắt Tuân Lệnh sáng lên, hoàn toàn không buồn ngủ nữa mà vui vẻ cầm thiết kiếm chơi đùa.
Thời Sênh đỡ trán, là cái giả thiết quỷ quái gì đây, có độc!
Cô đỡ thân cây bên cạnh rồi ngồi xuống, khốn nạn, đau tới mức muốn chém người!
Vết thương lần trước đã bắt đầu đóng vảy, Thời Sênh tháo băng gạc ra, lại một lần nữa bôi thuốc lên.
"Chân nàng làm sao thế?" Trước mặt Thời Sênh tối sầm lại. Tuân Lệnh đứng nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt dừng ở mắt cá chân của cô, vết thương dữ tợn ở đó cho thấy cô đã từng bị thương rất nặng.
"Vì cứu huynh nên bị cắn đó." Thời Sênh thả váy xuống, mỗi lần gặp hắn đều đen đủi, điên thật!
Nhưng mà cô lại không thể mặc kệ hắn mới tức chứ.
"Khi nào?" Tuân Lệnh ngồi xổm xuống,"Sao ta lại không biết chứ?"
"Nếu không huynh tưởng huynh vượt qua kết giới bằng cách nào?" Thời Sênh trợn ngược mắt lên.
"Không biết nữa."
"..." Mỉm cười.
Tốt nhất đừng chấp nhặt với tên ngốc này, cứ coi như hắn bị thiểu năng trí tuệ thật đi.
"Kiếm của ta đâu?"
Hai tay Tuân Lệnh trống trơn, thiết kiếm vừa rồi còn bị hắn cầm trong tay như bảo bối giờ lại chẳng thấy đâu nữa.
"Không phải nàng tặng cho ta rồi à?" Tuân Lệnh nghiên đầu hỏi đầy nghiêm túc.
"Huynh cướp của ta, cảm ơn!" Thời Sênh cắn răng, tặng ông nội anh ấy, nếu anh mà không phải Phượng Từ thì sớm đã bị tôi chém thành tám khối đút cho khủng long ăn rồi.
"Giờ là của ta."
"Nếu kiếm của ta là của huynh, vậy mua một tặng một đi, ta cũng tặng ta cho huynh, có muốn không?"
"Nàng?" Tuân Lệnh đánh giá cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Hắn thong thả vươn tay ra xoa mái tóc màu lam của Thời Sênh. Thời Sênh có dự cảm rất không lành, quả nhiên ngay sau đó, Tuân Lệnh liền kéo dây buộc tóc xuống, mười ngón tay cài vào trong mái tóc.
"Huynh mà dám nói chém đầu ta thì ta sẽ giết chết huynh." Thời Sênh kéo tóc về rồi buộc chặt lại.
Lòng bàn tay Tuân Lệnh mất đi cảm xúc mềm mại kia, ngón tay xoa xoa trong hư không, tư duy không biết đã chạy tới tận nơi nào,"Tại sao tóc nàng lại có màu lam?"
"Liên quan gì tới huynh?" Hiện ông không muốn nói chuyện với tên bị bệnh Down này.
"Chẳng phải nàng tặng nàng cho ta rồi sao?" Tuân Lệnh cầm lấy tay Thời Sênh, nhìn thẳng vào mắt cô,"Vậy thì nàng phải trả lời câu hỏi của ta. Nàng là đồ của ta rồi cơ mà."
Thời Sênh: "..." Người đâu! Mang cái tên dĩ hạ phạm thượng này ra ngoài chém đầu cho trẫm!
Thời Sênh lật cổ tay cầm ngược trở lại tay Tuân Lệnh rồi cong môi cười, giây tiếp theo liền đè hắn vào thân cây rồi dùng cả người đè chặt hắn lại: "Ta nói là tặng nhưng không phải tặng như đồ vật."
Tuân Lệnh nhìn cô rất bình tĩnh,"Vậy thì tặng như cái gì?"
Thời Sênh hơi cúi đầu, ghé sát tai hắn đầy ái muội: "Như vợ."
Trong mắt Tuân Lệnh hiện lên vẻ nghi hoặc,"Vợ? Đó là cái gì?"
Ôi mọe!
Ông đây ấp ủ cả nửa ngày mà anh phun ra một câu gì thế hả, có thể vui đùa chút được không?
Thời Sênh hít vào một hơi: "Chính là bạn lữ, là người đi cùng huynh suốt quãng đời còn lại."
"Bạn lữ? Có thể làm gì?"
Thời Sênh: "..."
Thời Sênh bình tĩnh bò xuống khỏi người hắn, duỗi tay chỉ vào hắn rồi quay đầu hỏi đám người Thần Dương: "Đầu óc của hắn có phải có vấn đề gì không thế?"
Mọi người: "..." Đại khái là có.
Lúc lão đại không tỉnh táo thì hay hỏi mấy vấn đề rất kỳ quái. Đương nhiên lúc huynh ấy tỉnh táo thì bọn họ phải giành giật từng giây một để hỏi chuyện.
Thời Sênh thở dài một hơi, cô không thèm so đo với kẻ có bệnh nữa.
Cô quay đầu nhìn Tuân Lệnh, kết quả hắn đã lại dựa vào thân cây ngủ rồi.
Thời Sênh: "..."
Sao lại có cái loại người một lời không hợp liền ngủ như chết thế này?...
Giữa trưa hôm sau, bọn họ lại gặp phải khủng long. Thời Sênh tức giận tới đau dạ dày, triệu hồi thiết kiếm bị Tuân Lệnh giấu đi rồi chém chết hai con khủng long đó.
Thủ đoạn bạo lực khiến một đám người kinh hãi thành công nên cuối cùng không ai dám cướp Tuân Lệnh với cô nữa. Lúc Tuân Lệnh ngủ thì chẳng khác nào đồ vật, dù bạn có ném hắn xuống thì hắn cũng chẳng biết gì.
Thời Sênh dùng thủ đoạn bạo lực đi xuyên vào tận khu vực trung tâm rừng rậm. Trên đường đi gặp phải không ít sinh vật kỳ quái làm một đám người được mở rộng tầm mắt.
Khi Tuân Lệnh tỉnh lại, không biết đám người Thần Dương nói gì với hắn, sau khi xác định phương hướng liền phát hiện ra giống hệt hướng mà Thời Sênh đang đi.
Ở nơi này ngập tràn hơi thở thô bạo kia, cô chỉ cần đi theo nó là có thể tìm được Thần Khí. Cũng không biết thứ mà bọn họ muốn tìm có giống thứ mà cô đang tìm không.
"Đây là thứ gì?" Mọi người kinh ngạc đứng nhìn di tích cổ xưa sừng sững trước mặt mình, bên trên có một thứ hình tròn màu đen.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn thứ hình tròn màu đen đó, là sản vật của Tinh Tế.
Cô bình tĩnh đi vào trong di tích cổ xưa, thứ cô muốn tìm đang ở đây. Có được Thần Khí rồi thì sẽ bình định được sóng thần, rời khỏi nơi quỷ quái này.
"Tiểu thư Daisy." Thần Dương thấy Thời Sênh đi thẳng vào trong thì vội vàng đuổi theo. Lão đại nhà họ vẫn còn đang ở trong tay nàng ta!
"Làm gì?"
"Chúng ta cứ thế đi vào liệu có mạo hiểm quá không?" Thần Dương hơi lo lắng, càng tới gần nơi này thì trong lòng hắn càng căng thẳng, cảm xúc như sắp bùng nổ tới nơi.
"Vậy ngươi định vào như thế nào?" Còn định phái người vào thăm dò chắc? Ngươi tưởng mình là nhà khảo cổ à?
"Cái này..." Phương hướng lão đại chỉ là ở đây nhưng nơi này cho hắn cảm giác cực kỳ khó chịu.
"Các ngươi không vào thì cứ đợi ta ở đây đi, ta tự mình vào."
"A!" Thần Dương duỗi tay túm lấy Thời Sênh, nhưng vì tốc độ của thiết kiếm quá nhanh nên đến góc áo hắn cũng không túm nổi, chỉ có thể tức giận giậm chân: "Lão đại của chúng ta vẫn ở chỗ ngươi, ngươi mau trả lại lão đại của chúng ta đi đã!"
Ngươi muốn vào chịu chết cũng đừng kéo theo chúng ta thế chứ!
Thần Dương tức không chịu được nhưng giờ người đã đi vào rồi, hắn chỉ có thể dẫn người đuổi theo.
Ánh sáng bên trong cực kỳ mờ, đường vào lại nhỏ hẹp, không thể nhìn rõ vách tường xung quanh chứ đừng nói là đuổi theo người khác. Đến cái bóng của Thời Sênh bọn họ cũng chẳng nhìn thấy.
Lão đại ơi!
Huynh tốt nhất đừng có tỉnh lại, nếu làm con cá kia mất hứng thì sẽ bị nàng ta ném lại trên đường đấy.
Gần đây con cá đó rất hay nổi điên.
Không chỉ người cá đó mà ngay cả bản thân bọn họ cũng cảm thấy mình nóng nảy hơn, thật là một hiện tượng kỳ quái.