Chương 1400: Trăm sông đổ về một biển (28)

Boss Là Nữ Phụ

Mặc Linh 30-11-2023 13:43:38

Gần đây các bang phái bí mật đều vô cùng khẩn trương, không biết phía cảnh sát có dây thần kinh nào ráp nhầm mà từ năm nay bắt đầu hành động càn quét các thế lực xã hội đen, mức độ lớn hơn năm ngoái rất nhiều. Đáng sợ nhất là họ bắt ai chuẩn người đó. Phía cảnh sát bỗng nhiên được thêm plug in, đám người này thể hiện rất lo lắng, có vài người đã liên lạc với Tô Đồ, thử mua chút tin tức xem sao. Nhưng gần đây tâm trạng Tô Đồ cực kỳ không tốt nên đưa ra mức giá trên trời, một đám người chỉ có thể mắng Tô Đồ qua màn hình là gian thương. Họ cảm thấy mình rất đen đủi, nhưng lúc này nếu đem ra so sánh, thì họ căn bản không hề đen, gian thương lòng dạ đen tối thực sự đang ở đây. Tất cả các bang phái đều bị tổn thất. Bang Rose của Phương Tiểu Huân cũng không ngoại lệ. Họ vốn dĩ không phải là thế lực tại đây, chưa tính đến việc bị các thế lực trong nước chèn ép, bây giờ lại thêm bị cảnh sát nhằm vào, việc phát triển thế lực bị hạn chế chỉ là chuyện nhỏ, nếu còn cứ tiếp tục thế này, ngay cả bọn họ cũng phải tính đến chuyện rút khỏi đây. Phương Tiểu Huân rầu rĩ đến sắp bạc cả đầu, cuối cùng đành cắn răng để người ở nước ngoài nghĩ cách trà trộn vào. Tốt nhất là vận chuyển được ít súng vào, giao dịch lần trước bị phá hoại, khiến cho tình hình sức mạnh vũ trang hiện tại của họ rất kém, cho dù là đánh nhau với thế lực khác ở trong nước, hay giao đấu với cảnh sát đều ở vào thế yếu hơn. "Lão đại, e là không được. Gần đây cảnh sát điều tra rất nghiêm ngặt." Tên áo sơ mi đen nhíu mày,"Chi bằng chúng ta tránh đi trước xem sao?" Các thế lực khác cũng đã bắt đầu rút. Lần này phía cảnh sát nắm được quá nhiều thứ, đám người đó cũng không thể chống chọi lại được, lúc này họ càng không thể xuất đầu lộ diện được. Phương Tiểu Huân chống cằm, hồi lâu sau mới nói: "Liên hệ với Jones." "Lão đại?" Tên áo đen gấp gáp. Phương Tiểu Huân trầm mặt xuống,"Gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà cậu còn không nhìn ra sao? Rõ ràng cảnh sát đang nhằm vào chúng ta, cho dù chúng ta có rút lui thì họ cũng sẽ không tha cho chúng ta, hiểu chưa?" Tên áo đen đương nhiên là nhận ra điều đó, nhưng như vậy cũng không thể liên hệ với người đó được... Phương Tiểu Huân nắm chặt chiếc cốc trong tay, hận thù dâng trào nơi đáy mắt,"Nhất định phải báo thù bằng mọi giá!" *** Hội sở Dạ Lai Thanh. Đây là hội sở giải trí lớn nhất thành phố, cứ đến đêm là vô cùng nhộn nhịp, hôm nay cũng không là ngoại lệ. Ở cổng có rất nhiều bảo vệ, khách khứa đi vào đều ăn mặc trang điểm không giống như đến chơi mà càng giống như đến tham gia bữa tiệc hơn. Nhưng họ quả thực cũng đến để tham gia một bữa tiệc. Tô Đồ đưa Thời Sênh vào. "Vị này của Tô gia cũng đến rồi..." "Hắn ta còn dẫn theo em gái Lolita đó nữa kìa, đúng là to gan thật." Bây giờ trong giới đều đã biết Tô Đồ thích một em gái Lolita. Họ cũng không thấy có gì kỳ lạ cả, trong giới này vô số người kỳ lạ, Tô Đồ cũng chẳng là gì cả. Tô Đồ có thể được chú ý như vậy, nguyên nhân đầu tiên chính là vì hắn có ngoại hình đẹp. Nguyên nhân thứ hai chính là xưa nay bên cạnh hắn chưa bao giờ xuất hiện sinh vật giống cái. "Tô thiếu, đã lâu không gặp. Đây là bạn gái của anh à? Khẩu vị của Tô thiếu cũng thật là đặc biệt..." Người đi vào đánh giá Thời Sênh mấy lượt, đáy mắt xuyên qua một tia châm chọc. "Thân tổng, món tiền lần trước còn lần thanh toán cuối, ngài nhớ chuyển đầy đủ cho tôi." Tô Đồ buông bàn tay nắm tay Thời Sênh ra, chuyển thành ôm eo cô,"Ba mươi triệu, ngài đừng có nhớ lầm đấy." "Ba mươi..." Thân tổng cắn răng,"Tô Đồ, anh đừng có quá đáng quá." "Bốn mươi triệu." "Anh..." Thân tổng giận dữ trừng mắt nhìn,"Ngày mai anh sẽ nhận được. Tô Đồ anh ghi nhớ quy tắc đó, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, tôi sẽ không tha cho anh đâu." "Danh tiếng của tôi Thân tổng còn chưa biết hay sao?" "Coi như anh giỏi, đừng có lừa gạt tôi." Thân tổng tức xì khói rời đi, trong lòng vô cùng hối hận, rõ ràng đã biết Tô Đồ đó là kẻ chơi người không nhìn mặt ai, vậy mà vừa nãy ông ta còn tự đào hố chôn mình. Đều là do lúc trước bị Tô Đồ làm cho giận dữ nên trí thông minh mới bay đi hết. Thân tổng không ngừng tìm lý do cho mình, lúc đó mới thoải mái hơn. Thời Sênh chọc vào eo Tô Đồ,"Bản lĩnh tăng giá tại chỗ của anh đúng là trâu bò thật đấy." Ba mươi triệu chỉ một câu đã biến thành bốn mươi triệu, nhìn vẻ mặt của Thân tổng đó có lẽ là trước đây cũng không phải là ba mươi triệu. Tô Đồ thì thầm bên tai cô,"Dùng tiền mua bí mật, lúc cần tăng giá thì phải tăng giá." Thời Sênh không biết đằng sau Tô Đồ có đội ngũ mạnh đến cỡ nào, tuy hắn chưa từng dẫn theo người, nhưng hắn sẽ nhận điện thoại sắp xếp người xử lý công việc, chứng minh đằng sau hắn có người. Những người này cố kỵ Tô Đồ như vậy, có lẽ cũng không phải chỉ bởi vì những thứ hắn nắm được trong tay. Thời Sênh bỗng nhiên đẩy Tô Đồ đi sang bên cạnh. Một người phía sau cô ngã xuống, ly rượu vang đỏ trong tay hắt lên một người bên cạnh Thời Sênh. Nếu không phải là Thời Sênh đẩy Tô Đồ ra thì có lẽ ly rượu vang đó đã hắt lên trên người hắn. "A, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!" Người phụ nữ hắt rượu vang vội vàng xin lỗi,"Vừa rồi có người đẩy tôi." Vẻ mặt người phụ nữ tràn ngập sự áy náy, nói là có người đẩy cô ta, nhưng đằng sau cô ta không hề có ai, mà ở bên cạnh chỉ có Phương Tiểu Huân đứng. Phương Tiểu Huân xuyên qua đám người nhìn đối mặt Thời Sênh, chỉ một giây sau đã rời đi. Đến khi người bên cạnh đi rời nhường đường, bóng Phương Tiểu Huân đã đi mất. Phương Tiểu Huân vừa rồi định làm gì chứ? Hắt rượu vang, chắc chắn không phải là bởi vì để làm xấu mặt cô, bây giờ giữa họ cũng không phải là cuộc đấu giữa những cô gái bình thường, mà là sự đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Cô ta muốn dụ cô ra một chỗ không người, sau đó giết chết cô sao? Khả năng rất lớn đấy! "Tô Đồ." Tô Diệp Diệp không biết chui từ đâu ra, cắt ngang mạch suy nghĩ của Thời Sênh. Tô Diệp Diệp trang điểm xinh đẹp, ăn mặc cũng vô cùng kiều diễm, vừa lại gần đã thấy hương nước hoa nồng đậm. Nếu không phải là cô ta lên tiếng chắc chắn không thể nhìn ra được là Tô Diệp Diệp. Dịch dung thuật thần kỳ. Tô Đồ ghét bỏ lùi lại phía sau một bước. Thời Sênh đánh giá khắp trên dưới cô ta mấy lần,"Chị nằm vùng à?" Tô Diệp Diệp nắm chặt tay, trừng mắt nhìn. Biết mà còn ăn nói xằng bậy, muốn chết à! Tô Diệp Diệp kéo tay áo Tô Đồ, lôi hắn vào một góc,"Sao hai người tại tới đây? Anh còn đưa cô ấy đến đây nữa, anh điên rồi sao?" Tô Đồ kéo tay áo mình lại, vẻ mặt lãnh đạm,"Thiệp mời đã được gửi đến tay anh rồi, sao có thể không đến chứ?" "Thế sao anh còn đưa cô ấy đến đây làm gì!!!" Tô Diệp Diệp điên lên,"Anh lần đầu tiên quen biết tên khốn đó sao? Nếu hắn nhìn thấy..." "Hắn vẫn không dám động đến người của anh." "Đúng vậy, ngoài mặt là không dám, nhưng anh có dám khẳng định hắn không dám ngầm giở trò không? Tô Đồ não anh bị chó gặm rồi à? Mau đưa cô ấy về đi!" Tô Diệp Diệp thấy mệt lòng quá, cô thực sự không biết anh trai nhà mình nghĩ thế nào nữa. Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang yên đang lành, đã thích thì phải nâng niu bảo vệ, sao lại đưa đến những nơi như thế này chứ? Tô Đồ nhìn trong đám đông phía xa,"Không kịp nữa rồi." "Cái gì?" Tô Diệp Diệp nhìn theo hướng Tô Đồ đang nhìn, nhanh chóng chạy về phía đám đông, biến mất trong tầm nhìn của Thời Sênh. Còn bên kia một người đàn ông cao lớn đang đưa Phương Tiểu Huân đi, người đàn ông đó là người lai, có vẻ nho nhã của đàn ông phương Đông, cũng có sự cuồng dã của đàn ông phương Tây, hai thứ kết hợp lại nhưng không thể hiện sự xung đột. Người đàn ông này... "Tô Đồ, đã lâu không gặp." Người đàn ông đó nói tiếng Trung rất lưu loát, hoàn toàn không nghe ra là người ngoại quốc. Tô Đồ chỉ cười không lên tiếng.