Sau khi Tiểu Vũ đi, thân ảnh Quy Nguyệt mới chậm rãi hiện ra.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn. Cả người hắn bị áo cHoàng đen bao phủ, không hiểu hắn muốn che cái lông gì mới được chứ?
"Sao thế?" Quy Nguyệt bay lên gần Thời Sênh một chút, ánh sáng dần dần làm gương mặt của hắn rõ ràng hơn.
Thời Sênh mím môi, quay người đi không thèm để ý tới hắn.
Ai bảo hắn muốn giết cô cơ chứ?
Bản cô nương đây cũng biết tức giận đó.
Quy Nguyệt lập tức bay vòng tới trước mặt Thời Sênh,"Em đang tức giận à? Tại sao?"
Vô nghĩa, người yêu nhỏ muốn giết mình, mình có thể không tức giận sao?
"Tránh ra!"
"Không." Quy Nguyệt ngăn lại đường đi của Thời Sênh, giọng đầy bướng bỉnh,"Em không thích tôi à?"
"Anh có biết thích là thế nào không?"
Quy Nguyệt nghiêng đầu,"Tôi muốn ở bên em, chẳng lẽ cái này không phải là thích à?"
Thời Sênh nhìn vào mắt Quy Nguyệt,"Vậy vì sao anh muốn ở bên tôi?"
Quy Nguyệt trầm mặc hồi lâu, ngón tay trắng nõn, thon dài thò ra phía dưới áo cHoàng, nhẹ nhàng đụng vào hai má của Thời Sênh, thấy cô không phải đối mới cẩn thận nâng mặt cô lên,"Thì chính là muốn ở bên em, em không muốn à?"
Giọng của hắn hơi khàn khàn, những ngón tay lạnh lẽo xoa khắp mặt cô, khí lạnh nhanh chóng thẩm thấu vào trong người.
Một cỗ hơi thở nguy hiểm lưu chuyển quanh thân hắn.
Thời Sênh: "..."
Cô nói không muốn, có phải hắn sẽ lập tức bóp chết cô không?
Thời Sênh không sợ chết, đáp: "Không muốn."
Quả nhiên, cô vừa nói xong, tay của Quy Nguyệt lập tức trượt xuống cổ cô, nhưng hắn cũng không dùng sức, chị cọ cọ trên cổ cô hai cái.
Cô có cảm giác máu ở đầu đã đông thành đá mất rồi.
Một chữ: lạnh!
Hai chữ: quá lạnh!
Quy Nguyệt còn nhìn Thời Sênh thật thà hỏi: "Tôi làm gì chưa tốt ư?"
Thời Sênh chỉ chỉ tay hắn, giọng hơi run run,"Anh vừa động đã muốn giết chết tôi, anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"
Quy Nguyệt lập tức rụt tay vào trong áo cHoàng: "Tôi không sờ em nữa, vậy em có đồng ý không?"
Cảm giác lành lạnh trên cổ biến mất, Thời Sênh đưa tay lên sờ, độ ấm của bàn tay xua đi chút lạnh lẽo kia,"Xem tâm trạng."
Thời Sênh vòng qua người hắn định đi, Quy Nguyệt lại chắn đường, như thể nếu cô không cho hắn đáp án thì hắn sẽ không cam lòng.
"Anh lại thử chắn đường nữa xem."
Thân mình Quy Nguyệt hơi cứng lại, sau một chút chần chừ liền chậm rãi nhích sang bên, cẩn thận hỏi: "Tôi có thể đi theo em chứ?"
Thời Sênh không biết như thế nào liền tưởng tượng tới bộ dáng tủi thân của hắn.
Mẹ kiếp, có độc!
Đây là phạm quy, bản cô nương không chịu nổi!
Thời Sênh hít vào một hơi,"Đi theo để giết chết tôi cho dễ à?"
"Tôi sẽ bảo vệ em." Quy Nguyệt thật thà đáp, như là một lời tuyên thệ với người quan trọng nhất của đời mình vậy.
Thời Sênh cười lạnh,"Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu." Với cái thể chất như nữ chính của anh mà còn đòi bảo vệ ông đây, nằm mơ à?
"Tôi sẽ bảo vệ em." Quy Nguyệt cứng đầu nhắc lại một lần nữa.
Thời Sênh: "..."
Cho dù Thời Sênh không đồng ý cho Quy Nguyệt đi theo thì hắn vẫn cố chấp bám đuôi, cho nên căn bản ý kiến của cô thế nào chẳng quan trọng lắm.
Quy Nguyệt cố gắng che giấu ý đồ muốn giết cô, nhưng ngẫu nhiên, trong lúc lơ đãng sẽ lại để lộ ra.
Lần này, Phượng Từ quả thật có độc!...
"Cô Quý, xin đợi một chút." Lý Hạ từ sau đuổi theo,"Cô Quý."
Thời Sênh theo bản năng quay đầu nhìn Quy Nguyệt. Quy Nguyệt ngẩng đầu, hình như không hiểu tại sao Thời Sênh lại nhìn mình.
Lý Hạ chạy thẳng đến, không hề liếc nhìn Quy Nguyệt một cái nào.
Ông ta không nhìn thấy hắn à?
Lý Hạ hẳn là cũng có năng lực đặc thù mới đúng chứ?
"Cô Quý, ở đây có một văn bản cần cô ký tên." Lúc này Lý Hạ quả thực không muốn gặp Thời Sênh tí nào. Lúc trước cô ta đám ngắt điện thoại của ông, tức không chịu nổi.
Nhưng đây là việc của ông ta, không thể trốn tránh được.
"Văn bản gì?" Thời Sênh nhìn tay ông ta.
"Là hiệp nghị giữ bảo mật thông tin, tất cả mọi người đều phải ký, không phải chỉ nhằm vào một mình cô đâu." Lý Hạ đưa văn bản cho Thời Sênh.
"Không ký."
Lý Hạ biết sẽ gặp trắc trở ở chỗ cô nàng này, ông ta nuốt lửa giận vào,"Cô Quý, mời cô phối hợp công tác một chút."
"Không phối hợp thì ông định làm gì? Bắt tôi lại à?"
Lý Hạ: "..." Đương nhiên không thể bắt, cô ta có làm gì phạm pháp đâu chứ?
Nếu có thể bắt thì ông ta đã bắt lâu rồi.
"Cô Quý, cô cần gì phải làm khó chúng tôi..."
"Cho dù tôi có ký đi chăng nữa thì ông có thể cam đoan tôi không nói chuyện này ra sao? Nhiều chuyện cũng là ở trên người tôi, ông có thể quản được miệng tôi chắc?" Thời Sênh cười nhạo lời của Lý Hạ, ánh mắt đầy kiêu căng,"Tôi muốn nói ra thì không ai ngăn nổi."
Lý Hạ: "..." Thật muốn đánh cô gái này!
Lý Hạ nói nửa ngày cũng không có hiệu quả gì, cuối cùng gọi điện thoại xin ý kiến của đội trưởng.
Kết quả, đội trưởng chỉ đáp cho ông ta mấy chữ: "Tùy cô ta."
Tùy cô ta!
Tùy cô ta cái ông nội cậu ấy!
Đội trưởng, cậu nói thật đi, có phải cậu thầm thích cô ta rồi không?
Cuối cùng, Lý Hạ rút lui một cách không tình nguyện.
Dù sao ông cũng chỉ làm việc theo phân phó của đội trưởng, nếu xảy ra chuyện gì cũng không tới lượt ông ta chịu trách nhiệm.
Lý Hạ rời đi, Thời Sênh mới nhìn về phía Quy Nguyệt,"Ông ta không thấy anh à?"
"Chỉ có mình em mới nhìn thấy tôi, đây là đặc quyền mà tôi cho em."
Khóe miệng Thời Sênh giật giật,"Đúng là đặc quyền nha."
Quy Nguyệt tới sát Thời Sênh,"Em có thích không?"
"Anh không muốn giết tôi là tôi thích rồi."
"Nhưng mà..." Quy Nguyệt dừng một chút,"Em phải chết rồi thì mới có thể mãi ở bên tôi được, em không muốn luôn ở bên tôi sao?"
Thời Sênh cảm thấy thằng ranh này có bệnh thật!
À không!
Phượng Từ vốn luôn có bệnh mà.
"Cho dù tôi chết cũng không nhất định sẽ thành ma." Cô đã chết thì sẽ bị dịch chuyển về không gian Hệ thống, chết cái rắm ấy!
"Có tôi ở đây, chắc chắn có thể." Hắn là Ma Vương, hắn muốn ai lưu lại thì người đó có thể lưu lại.
"Không thể."
"Em không thích tôi." Quy Nguyệt tổng kết.
"Không phải."
Giọng của Quy Nguyệt có chút ấm ức,"Vậy tại sao em không muốn luôn ở bên tôi? Là tôi làm chưa đủ tốt sao?"
"Cái này thì có quan hệ gì tới việc tôi chết hay không chết hả?" Sao đề tài câu chuyện này lại quỷ quái như thế, vì sao phải tranh cãi với hắn chuyện có chết hay không cơ chứ?
"Em rõ ràng không thích tôi." Quy Nguyệt cúi gằm mặt xuống.
Thời Sênh: "..." Đã bảo ông đây không phải mà.
Mẹ kiếp cái tên bại não này!
Thời Sênh có thể cảm nhận được sát ý trên người Quy Nguyệt càng lúc càng nặng, không khí xung quanh như đọng lại, làm cho người ta hít thở cũng thấy khó khăn.
Nhưng hắn vẫn không tiến lên.
Quy Nguyệt rất rối rắm, không biết nên lập tức giết cô hay nên rời đi.
Hắn hẳn là nên giết cô, như thế cô sẽ mãi mãi ở bên hắn, nhưng mà...
Thật khó chịu.
Hắn không muốn làm cô tổn thương.
Quy Nguyệt không áp chế được cảm xúc đang bạo động trong cơ thể, hắn quyết định lắc mình biến mất.
Thời Sênh nhìn chỗ bên cạnh trống rỗng, người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái.
Cô gái này nãy giờ cứ lầu bà lầu bầu, cũng chẳng thấy cô ta nói chuyện điện thoại, không phải là người bệnh tâm thần chạy ra từ bệnh viện nào đấy chứ?
Mọi người không tự chủ được đứng cách xa cô một chút.
Không nên trêu chọc người bị bệnh tâm thần, ai biết khi nào thì nổi điên làm người khác bị thương.
Thời Sênh: "..." Đây không bệnh!
Các người nhìn với ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh là có ý gì hả?