Ngày hôm sau, khi Tần Ca tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên mặt đất nhưng quần áo lại xộc xệch cực kỳ.
Mũi hơi khó chịu, muốn hắt hơi.
Sao hắn lại ngủ ở đây?
Tối hôm qua...
Đầu Tần Ca hơi đau, không phải đêm qua hắn ngủ ở sô pha sao?
Hắn đứng lên, theo bản năng nhìn về phía chiếc giường.
Trên giường không có người, trong toilet truyền ra thanh âm.
Tần Ca cố nhớ lại chuyện đêm qua nhưng thật sự chẳng nhớ được gì.
Thời Sênh đi ra thì thấy giáo sư Tần đang đứng trên mặt đất, trên cổ còn nguyên vết lằn màu hồng.
Nghĩ tới chuyện tối qua là cô bực mình, tên này đúng là cầm thú.
Nếu không phải giá trị vũ lực của cô lợi hại hơn hắn thì có khi đã bị hắn lăn lộn cả đêm rồi.
Mà ngủ rồi hắn cũng không nhớ rõ ấy chứ.
Ngẫm lại liền muốn đánh.
Cô đã chắc chắn hắn là Phượng Từ, nhưng ngủ với nhau trong tình trạng thần trí hắn mơ màng thì có khác gì cưỡng gian đâu. ... Dù cô cũng chẳng ngại lắm.
"Hắt xì!" Tần Ca đột nhiên hắt hơi một cái.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ đêm qua bị cảm rồi?
Đàn ông lớn tướng rồi, cảm mạo chút có đáng gì.
"Kiều Sơ..." Tần Ca cố nén sự khó chịu, nhăn nhó hỏi."Tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?"
Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Rượu phát tác chậm, hắn hoàn toàn không nhớ những chuyện xảy ra đêm qua.
"Thầy Tần nghĩ đã xảy ra chuyện gì?" Thời Sênh nửa cười nửa không."Nếu thầy Tần sẵn lòng thì giờ chúng ta cũng có thể."
Tần Ca: "..."
Một chút rụt rè cũng không có.
"Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi." Tần Ca vòng bước qua Thời Sênh, đi vào toilet.
Trong toilet có gương, Tần Ca nhìn thấy gương mặt mình trong gương, không hiểu sao mặt lại đỏ lên không bình thường.
Đầu vẫn choáng váng, có lẽ hắn bị cảm thật.
Tần Ca tự thôi miên mình, dùng nước lạnh rửa mặt thật sạch, ngón tay không cẩn thận đụng tới cổ, cảm thấy vừa đau vừa tê dại.
Giờ hắn mới để ý thấy vết lằn trên cổ mình.
Quả nhiên tối qua vẫn có chuyện gì đó xảy ra.
Tần Ca nhanh chóng cởi quần áo, ngoại trừ vết lằn trên cổ ra, trên người hắn không còn dấu vết lạ gì khác.
Chắc sẽ không cùng cô ấy...
Đột nhiên lại thấy thất vọng.
Tần Ca tát bốp lên mặt một cái, hắn đang nghĩ bậy bạ gì thế này?
Chờ Tần Ca thu thập xong, đi ra ngoài, trong phòng đã không còn ai.
Tần Ca nhận được điện thoại của chủ quán bar, gọi hắn tới lấy ví tiền.
Tối hôm qua, hắn ngồi ở một góc hẻo lánh, ví tiền rơi ở đó, sáng nay nhân viên quét tước mới nhìn thấy.
Chờ hắn lấy ví tiền và quay về tới trường học, tiết học đầu tiên đã bắt đầu.
Chuyện thầy Tần đi muộn quả thực là ngàn năm khó gặp, rất nhanh tạo nên một trận cuồng phong quét khắp diễn đàn trường.
Thời Sênh vẫn không đi học. Đại khái vì chuyện phát sinh ở khách sạn nên Tần Ca cũng không gọi cho cô. Dù sao, chưa chắc hắn đã gọi được, quá nửa là cô ấy đã cho số của hắn vào danh sách chặn rồi.
Trường chỉ cho hắn vài ngày... ...
"Sơ Sơ, hôm trước cảm ơn cậu nhé!" Vì cảm ơn Thời Sênh hôm đó đi uống với mình nên Trần Khê đã mời cô ăn cơm.
"Tiện tay thôi."
Trần Khê không nói gì."Đúng rồi, cậu và thầy Tần sao thế? Thầy Tần theo đuổi cậu thật à?"
Gần đây, trên diễn đàn trường đang bàn tán chuyện của cô và thầy Tần.
"Cậu nghe ở đâu cái tin ấy?" Tần Ca theo đuổi cô ư? Thà cô trực tiếp đẩy hắn lên giường còn nhanh hơn.
"Diễn đàn. Gần đây hai người rất mập mờ... Sơ Sơ, tớ nhắc cậu một câu, thầy Tần là thầy giáo, cậu là học trò, cậu nên hiểu rõ chuyện này."
Cho dù Tần Ca vẫn còn trẻ nhưng hắn vẫn thuộc nhóm giáo viên, đến lúc đó, không chừng lại truyền ra mấy tin tức xấu.
"Cậu không thấy cặp đôi thầy giáo – nữ sinh rất tuyệt à?" Thời Sênh chớp mắt hỏi Trần Khê.
"... Đọc ít tiểu thuyết thôi, Sơ Sơ." Sự thật nào có đơn giản như tiểu thuyết chứ.
Thời Sênh rất muốn nói, đây là tiểu thuyết.
Nhưng nghĩ lại có lẽ nên thôi đi, nếu không con hàng này lại tò mò này nọ.
Trên đường quay về trường học, Trần Khê nói một thôi một hồi với cô, kết quả không biết ở đâu chui ra một người chắn đường cả hai lại.
Trần Khê hồ nghi đánh giá Tần Hân vài lần. Cô gái này rất xinh đẹp, giống như thiên kim tiểu thư ấy.
"Sơ Sơ, quen cậu à?" Trần Khê thì thầm.
Tần Hân bĩu môi khinh thường Trần Khê một cái rồi nói với Thời Sênh: "Kiều tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô."
"Tần tiểu thư, tôi cảm thấy giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả." Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại. Cô em này vẫn còn to gan lắm, chưa biết sợ là gì.
Thực ra, Tần Hân cũng hơi sợ, nhưng hôm nay cô ta còn đưa người theo. Những người đó làm cô ta can đảm thêm không ít.
"Cô muốn thế nào mới đồng ý rời khỏi Tần Ca?" Tần Hân có một loại trực giác, cô gái này đối với Tần Ca rất khác biệt.
Không thể để cô tiếp tục ở lại bên người hắn nữa.
"Cô cho tôi bao nhiêu tiền?"
Tần Hân: "..." Còn biết cô ta định cho tiền sao?
Cô gái này sao lại khác thường như thế.
Nhưng cũng giúp cô ta đỡ phải nhiều lời."Năm trăm vạn. Cô rời khỏi Tần Ca, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt anh ấy."
Tần Hân lấy chi phiếu ra, thuần thục ký năm trăm vạn.
"Tần Ca chỉ có giá trị ngần này trong lòng cô thôi sao?" Thời Sênh cầm lấy chi phiếu."Giá này rẻ quá rồi!"
Tần Hân nhíu chặt lông mày: "Kiều tiểu thư, cô đừng có lòng tham không đáy."
"Cô muốn lấy chi phiếu mua tôi, còn không cho tôi mặc cả ư?" Mẹ kiếp, Phượng Từ nhà cô có thể mua được bằng tiền ư?
"Tần Ca không phải vật phẩm."
"Không phải vật phẩm thì cô đưa tiền cho tôi làm gì?" Đần độn, nói chuyện mâu thuẫn thế mà cũng nói được.
Tần Hân hít sâu một hơi: "Tôi đưa cô tiền là cho cô mặt mũi, khiến cho cô rời khỏi Tần Ca không tới mức quá khó coi."
Trần Khê: "..." Lấy tiền ra đè người còn chừa mặt mũi? Mặt mũi khỉ gì?
Có khác gì làm nhục người ta không?
Trần Khê kéo tay Thời Sênh: "Sơ Sơ, chúng ta đi."
Cô gái này đúng là có bệnh.
Thời Sênh cho hắn một ánh mắt yên tâm, đừng làm loạn, sau đó lấy từ trong người ra một tờ mười khối và ba tờ một khối, chồng hết lên chi phiếu rồi nhét vào tay Tần Hân: "Tần tiểu thư, năm trăm vạn này cô cầm đi. Mong cô đừng có xuất hiện trước mắt tôi lần nữa. Mười ba khối này coi như tính phí cho cô."
Tần Hân: "..."
Dùng tiền của cô ta đập cô ta ư?
Còn trả lại tiền phí nữa...
Tần Hân tức tới run rẩy, hét chói tai với mấy kẻ đứng sau: "Bắt cô ta lại cho tôi."
Hôm nay cô ta phải dạy dỗ đứa con gái không biết tốt xấu này.
Theo sau Tần Hân là năm, sáu người cao to, mặc đồ tây màu đen, mang kính râm, hùng hổ vây Thời Sênh và Trần Khê lại.
Trần Khê kéo Thời Sênh lại sau lưng mình, sắc mặt cực kỳ kém.
"Sơ Sơ, chút nữa tớ giữ chân bọn họ, cậu chạy trước nhé." Trần Khê nhỏ giọng bàn bạc với Thời sênh.
Nhiều người như thế, tỷ lệ hai người có thể chạy là rất nhỏ, đành để cho cô ấy chạy trước vậy.
Hắn là đàn ông, cho dù bị đánh một chút cũng chẳng sao.
Thân thể thấp bé của Trần Khê khi đứng đối đầu với đám đàn ông kia chẳng khác nào voi và sư tử.
Thời Sênh lắc đầu, yên lặng móc kiếm ra.
Cô đứng ở sau lưng Trần Khê nên không ai biết cô lấy trường kiếm có ánh sáng bảy màu lấp lánh ra như thế nào.
Ánh sáng đó đã thu hút ánh mắt của không ít người.