Thời Sênh đổi một căn nhà tương đối yên tĩnh, Bộ Kinh Vân ở đó cũng yên ổn hơn, Thời Sênh nghi ngờ không biết liệu có phải Bộ Kinh Vân đã bị đổi chip rồi không, tại sao lại không ồn ào không gây sự gì thế này?
"Thuốc giải." Thời Sênh đưa một viên thuốc đến trước mặt hắn,"Nhưng trong một tháng này, tốt nhất là ngươi đừng có chạy đi đâu hết."
Bộ Kinh Vân hừ một tiếng, cầm lấy viên thuốc rồi nuốt xuống.
Mẹ kiếp, kiêu căng quá rồi nha.
"Ngươi muốn... nuôi ta đến khi nào?" Uống xong thuốc, đột nhiên Bộ Kinh Vân hỏi.
Thời Sênh không ngẩng đầu, thanh âm nhẹ nhàng,"Cả đời."
Cả đời.
Hai chữ không nặng không nhẹ, đập mạnh vào trái tim Bộ Kinh Vân, dường như có thứ gì đó đang âm thầm bén rễ trong lòng hắn.
Hắn mím môi, vành tai khẽ hồng, một lúc sau mới thốt ra được mấy chữ,"Đồ mặt dày."
"Tại sao ta lại là đồ mặt dày?" Thời Sênh ngẩng đầu, hai tay chống lên trên mặt bàn, nghiêng về phía hắn,"Ta không làm gì ngươi cả, ngươi nói có lý một chút được không hả?"
Dường như Bộ Kinh Vân đã bị dọa cho sợ, hắn ngã từ trên ghế xuống, đôi mắt bỗng chốc trở nên trầm lắng hơn.
Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống, nén lại cơn đau đang dâng lên trong cơ thể, thốt ra hai chữ từ kẽ răng,"Ra ngoài."
Thời Sênh đang định giơ tay kéo hắn, đột nhiên nghe thấy hai chữ này, đôi tay khựng lại giữa không trung, sau đó thu lại, bước ra khỏi phòng, không thèm quay đầu lại, còn tiện tay đóng luôn cửa lại.
Bộ Kinh Vân nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại mới hơi ngẩng đầu, con ngươi đỏ sẫm, nhìn vào cũng thấy toát mồ hôi lạnh, da đầu tê dại.
Cô ấy đi rồi.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút thất vọng.
Bộ Kinh Vân cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn đang dâng lên từng đợt trong cơ thể, khi hắn cảm thấy bản thân sắp không chống cự được nữa thì bỗng có người dựng hắn lên từ phía sau.
Tiếp theo đổ dịch thể ấm áp vào trong cổ họng hắn, trôi vào thực đạo, dịch thể ấy tràn ngập mùi vị khiến hắn thấy buồn nôn, dạ dày như cuộn lên chỉ chực nôn ra ngoài.
Nhưng chỉ một giây sau, có dịch thể mát lạnh được rót vào, mang theo vị ngọt và hương thơm thanh mát.
Thời Sênh rót xong nước, dìu Bộ Kinh Vân đặt lên giường, hai tên đệ tử Cửu U Điện đứng sau cô, một tên trên tay vẫn còn bưng một bát dịch thể màu đỏ tươi.
"Phịch!" Hộ pháp hùng hổ xông từ ngoài vào, suýt chút nữa thì đạp hỏng luôn cánh cửa,"Điện chủ!"
"Không được qua đây." Thời Sênh chau mày cảnh cáo hơn, kìm Hộ pháp đang hung hăng tiến vào lại.
Hắn cắn răng trừng mắt nhìn Thời Sênh,"Rốt cuộc thì ngươi muốn gì hả?" Nữ nhân này bám quá dai, chưa kể Điện chủ lại còn...
Thời Sênh đắp chăn cho Bộ Kinh Vân, không trả lời còn hỏi ngược lại: "Hắn bị sao vậy?"
Hộ pháp trừng mắt nhìn Thời Sênh,"Chuyện này không liên quan đến Thẩm cô nương."
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, thiết kiếm xuất hiện, lưỡi kiếm chĩa thẳng vào Bộ Kinh Vân,"Hắn sống hay chết do ngươi quyết định ngay lúc này."
Hộ pháp: "..."
Ngươi hở ra là động chân động tay, hay ho lắm sao?
Thực ra, Hộ pháp không tin Thời Sênh sẽ ra tay với Bộ Kinh Vân, dù sao thì mấy ngày nay cô ta đã nuôi dưỡng Điện chủ rất tốt.
Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Tính tình cô nương này cổ quái khó lường, nói không chừng chỉ một giây sau đó đã ra tay với Điện chủ thì sao?
Cuối cùng Hộ pháp cũng chịu khuất phục trước sự uy hiếp của Thời Sênh.
"Điện chủ có lời nguyền trên người, sẽ phát tác không cố định thời gian, khi phát tác phải uống máu tươi của nữ tử mới có thể thuyên giảm."
Uống máu?
Mẹ kiếp, tình tiết cẩu huyết thế này, bản cô nương đây cho 100 cái unlike.
"Lời nguyền gì?" Boss phe phản diện quả nhiên đều bi thảm y như nhân vật chính.
Ánh mắt Hộ pháp lóe lên, thanh âm trầm đi vài phần,"Chuyện này ta cũng không rõ, khi ta bắt đầu đi theo Điện chủ... thì Điện chủ đã như vậy rồi. Chính Điện chủ đã nói với ta đó là lời nguyền. Vì vậy nên Cửu U Điện thỉnh thoảng mới bắt nữ tử bên ngoài về, nhưng không hề đáng sợ như bên ngoài đồn đại, chúng ta chỉ lấy máu, không lấy mạng bọn họ."
"Ngoài cách này không còn cách nào khác sao?" Cho dù thế nào cũng sẽ có cách để giải, chỉ là cái giá phải trả khác nhau thôi.
Hộ pháp lắc đầu,"Bao năm nay Điện chủ vẫn luôn tìm cách, nhưng... không có kết quả gì."
Thời Sênh ngồi xuống cạnh giường, cũng không biết đang nghĩ gì, Hộ pháp thấy cô hồi lâu không lên tiếng, trong lòng thấp thỏm không yên,"Thẩm cô nương, Điện chủ không chịu nổi sự giày vò đâu của cô, mong cô rộng lòng tha thứ, tha cho Điện chủ đi."
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng ấy như đã bị nhiễm màu nước tù đen kịt, u ám, Hộ pháp cảm thấy như có một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên, đi lên thẳng lồng ngực.
Hắn đã từng gặp người vô cùng tàn ác, cũng đã từng thấy người tuyệt vọng đau khổ, nhưng chưa từng thấy ai như thiếu nữ này.
"Ta không có ý đồ xấu với hắn." Thời Sênh chậm rãi nói, thanh âm cũng ôn hòa,"Ngươi không cần phải lo ta sẽ làm hại hắn, dù sao... Nếu ta muốn giết hắn thì đã sớm ra tay từ lâu."
Hộ pháp ngẩn người, tuy cảm thấy cô nương này lời nói có chút ngông cuồng, nhưng tự đáy lòng hắn cũng nhận thấy cô đang nói thật.
Nếu cô thực sự muốn giết Điện chủ thì đã sớm ra tay từ lâu, cũng không phải đợi đến lúc Điện chủ phát bệnh rồi ép chúng ra mặt.
Hộ pháp mở miệng định nói gì đó, nhưng lời nói đã đến miệng cuối cùng lại bị nuốt ngược vào trong.
Thời Sênh đuổi Hộ pháp ra ngoài.
Hộ pháp có chút ẩn nhẫn, đó là Điện chủ của hắn được không hả? Điện chủ của hắn bị cô độc chiếm rồi, hắn cũng không thể cướp lại được, hắn đau lòng lắm có biết không hả?
Thời Sênh nhìn người đang nằm trên giường, cảm thấy vô vị liền lôi một cuốn sách ra đọc. ...
Khi Bộ Kinh Vân tỉnh lại đã là tối muộn rồi, ánh sáng mờ mịt, thanh âm ào ào vang bên tai, hắn phải thích ứng một lúc mới nhìn rõ được.
Thời Sênh đang ngồi bên cạnh giường lật sách ào ào.
Thực sự là lật sách ào ào, tốc độ vô cùng nhanh, cô vốn không hề đọc sách.
Nhìn thấy hắn đã tỉnh, cô lập tức ném sách sang một bên,"Ngươi cứ như một cô nương ấy, sau này có lẽ chỉ có ta cần ngươi rồi."
Bộ Kinh Vân: "..." Vừa tỉnh lại đã bị trêu chọc như vậy rồi?
Hắn đẹp trai như vậy, có bao nhiêu người muốn có hắn, tại sao lại không ai cần chứ, hừ!
"Đợi đó, ta đi làm thứ gì đó cho ngươi ăn." Thời Sênh nhảy xuống giường, đi ra bên ngoài.
Bộ Kinh Vân nhìn lướt qua cuốn sách cô vừa ném xuống, sắc mặt thoáng đỏ, đôi má cũng đỏ rực đầy kích thích.
Nữ nhân này đúng là vô liêm sỉ!
Không biết xấu hổ!
Cô vừa đi, Hộ pháp liền bước vào, thấy Điện chủ nhà mình đỏ mặt ngây ngây, trong lòng cà tưng một cái, Điện chủ đang hoài xuân sao?
Hắn cẩn thận tỉ mỉ quan sát thần sắc Điện chủ một lát, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Điện chủ... chúng ta không về nữa thật sao?"
Nữ nhân này rõ ràng là đang mưu đồ gì đó, tại sao Điện chủ vẫn còn muốn ở lại? Bây giờ không chạy, còn định đợi đến khi nào nữa!
Bộ Kinh Vân thản nhiên dùng chăn đè lên cuốn sách đó, lắc lắc, không biết tại sao, hắn cảm thấy hắn không thể đi được.
Tuy rằng... Hắn hay bị cô chọc tức mà không có chỗ phát tiết.
Nữ nhân này còn vô liêm sỉ không biết xấu hổ nữa.
"Điện chủ ..."
"Tháng này... đây là lần thứ mấy ta phát tác rồi?" Bộ Kinh Vân cắt lời hộ pháp.
Hộ pháp cắn răng, nhẹ giọng nói: "Lần thứ năm rồi." Mấy năm nay, thời gian phát tác của Điện chủ càng lúc càng ngắn.
Bộ Kinh Vân trầm mặc, không khí xung quanh cũng trở nên áp lực hơn.