Cảnh sát không khai thác được tin tức hữu dụng nào từ bọn bắt cóc kia, liên hệ với dãy số bọn chúng hay liên lạc thì số điện thoại thuộc về một người đã chết, giao dịch cũng là tiền mặt, bọn bắt cóc tới địa điểm chỉ định để nhận tiền.
Khúc Tĩnh không sao, nằm viện vài ngày là có thể về nhà.
Về phần tại sao mình bị bắt cóc, Khúc Tĩnh cũng chẳng hiểu ra sao, bọn bắt cóc chỉ trói hắn chứ chẳng làm gì cả.
Khúc Diệu biết anh trai mình đã được cứu mới thở phào một hơi, đồng thời trong lòng lấy làm lạ, tại sao cảnh sát có thể tới địa điểm mà bọn cướp giấu người nhanh như thế?
Cảnh sát chỉ nhận được một cuộc điện thoại nặc danh nên Khúc Diệu cũng không biết rốt cuộc là ai báo cho bọn họ. ...
Gần đây Thời Sênh bận bịu rất nhiều việc, không có thời gian quan tâm tới Quy Nguyệt.
Quy Nguyệt rất ít khi xuất hiện trước mặt Thời Sênh như cố gắng để cho cô có không gian riêng làm những chuyện mình cần làm.
Nhưng Thời Sênh thỉnh thoảng lại nhận được tin nhắn của ngân hàng, đủ loại quẹt thẻ...
Cái tên bại gia Quy Nguyệt kia chỉ biết làm cô táng gia bại sản.
Trình độ phá sản này không biết là ai nuôi ra nữa?
"Ting..."
Trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện một thông báo. Thời Sênh buông di động xuống, kéo ghế tới ngồi trước máy tính, đọc lướt qua đoạn tin, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.
Ánh mắt Thời Sênh nhìn chằm chằm vào màn hình, đại khái vài phút sau, miệng cô nở nụ cười,"Tìm thấy ngươi rồi."
Thời Sênh lập tức ra ngoài, hình như Quy Nguyệt không ở nhà, cô gọi hai câu không thấy thưa nên lập tức ra khỏi biệt thự.
Thời Sênh vừa ra ngoài liền thấy Khúc Diệu đứng ngoài cửa, thấy cô đi ra liền chạy tới.
"Quý Lưu Huỳnh..."
Thời Sênh đóng cửa lại, đi nhanh ra ngoài, không thèm để ý tới Khúc Diệu.
"Quý Lưu Huỳnh, cô đợi một chút..." Khúc Diệu chặn Thời Sênh lại.
Thời Sênh lướt qua bên cạnh cô ta, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Khúc Diệu.
Sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Khúc Diệu, Thời Sênh liền dùng kiếm phi hành, vượt qua hơn nửa thành phố Z, tới được một khu đất ở ngoại thành.
Nơi này đang quy hoạch xây dựng, các hộ gia đình ở đây đều đã chuyển đi hết, không có người ở.
Một số phòng ở đã bị phá hủy, phế liệu rơi đầy đất, mùi hôi hám gay gay mũi ngập tràn không khí.
Thời Sênh đi theo điểm đỏ hiển thị trên di động, tới thẳng một căn nhà.
Căn nhà này coi như còn lành lặn, bên ngoài có người gác, bên trong tối tăm, tựa hồ như không có ai ở trong cả.
Thời Sênh giải quyết hai tên giữ cửa, trực tiếp phá cửa xông vào, tiếng vang kinh động người xung quanh, nhanh chóng vây tới cửa lớn.
Lúc Mộ Bạch nhận được tin tức thì cảm thấy rất không xong.
Sao cô ta lại như âm hồn không tan vậy?
Âm hồn không tan...
Không tan...
Tan...
Một cô gái trâu bò như thế thì bảo đàn ông như hắn phải sống thế nào! Bản thân sĩ không phục!
Có người bên cạnh gọi hắn,"Ngài Mộ?"
"Tiếp tục."
"Vâng."
Mộ Bạch chỉnh lại quần áo trên người, hít sâu một hơi, chậm rãi rời khỏi tầng hầm.
Bên trên rất yên tĩnh, Mộ Bạch đẩy cánh cửa đã cũ kỹ ra, âm thanh cọt kẹt vang vọng khắp nơi.
Trong không khí có một mùi máu tươi nồng đậm.
Người của hắn chắc là đã chết hết rồi?
Hiện tại hắn nên chạy hay không nên chạy đây?
Đúng lúc Mộ Bạch còn đang tự hỏi bản thân xem có nên chạy hay không thì sau lưng đột nhiên phát lạnh, thân thể không trụ được mà ngã về phía trước, có thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua thân thể hắn.
Mộ Bạch cố gắng đứng vững trở lại, cúi đầu nhìn bụng đã có thêm một lỗ máu. Cô ta trực tiếp ra tay, không sợ giết nhầm người sao?
"Phập!"
Lại một kiếm nữa đâm tới.
Mộ Bạch còn có thể miễn cưỡng ổn định thân mình. Hắn dùng một tư thế gian nan quay đầu lại nhìn người sau lưng.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra khỏi người hắn, trên mặt là nụ cười mỉm quỷ dị, ánh mắt bình lặng như nước.
"Cô... Không có gì muốn hỏi?" Hắn hoàn toàn không ngờ được là cô ta lại trực tiếp ra tay.
Được rồi, cho tới bây giờ cô ta đều luôn không hành động theo lẽ thường, hắn không nghĩ tới cũng đúng thôi.
"Dù sao nói gì cũng vô nghĩa hết." Cuối cùng còn không phải bắt ông đây đoán sao?
Mộ Bạch: "..."
Mộ Bạch thấy Thời Sênh định tiến lên liền lập tức tự kết liễu mình, nháy mắt liền chết đi.
Có chết cũng phải chết trên tay mình, không được chết trên tay người khác.
Mẹ kiếp!
Ngươi như thế rồi mà còn có thể tự sát, lợi hại nha Mộ Bạch của ta.
Mộ Bạch ở trong này chắc chắn là có mưu đồ gì đó, Thời Sênh đi xuống tầng hầm, thứ đầu tiên là thấy một vài đồ vật kỳ quái, trên đó còn có số liệu hiển thị.
Vài người đang bận rộn. Nghe thấy tiếng động liền có người quay đầu nhìn, thấy một cô gái trẻ đang đi từ trên bậc thang xuống thì quát lớn,"Cô là ai?"
Một tiếng quát này làm những người khác bị giật mình, vội vàng quay đầu nhìn Thời Sênh. Có người nhận ra cô,"Là kẻ xâm nhập kia, ngài Mộ đâu?"
Bọn họ nhanh chóng nhìn tới camera, thấy cảnh tượng bên ngoài thì lặng im một cách quỷ dị, ngài Mộ chết rồi...
"Đừng giết tôi..." Có người giơ hai tay lên đầu hàng.
Những người khác đều làm theo, cũng giơ hai tay lên.
Tầm mắt Thời Sênh đảo qua trên người bọn họ, sau đó dừng ở trung tâm các thiết bị, ở đó có một cái lồng thủy tinh, người nằm bên trong như ẩn như hiện.
Lệ Thừa Vân không chết?
Mẹ... kiếp!
Tên bại não Mộ Bạch kia định làm gì?
Không chết cũng được, bổ thêm một kiếm nữa chắc chắn sẽ chết.
Thời Sênh xách kiếm định bổ cái lồng thủy tinh ra, mũi kiếm sắp đụng tới rồi cô liền khựng lại, quay người nhìn mấy người kia,"Mấy người các anh khiến cho hắn về mo, tôi sẽ thả các anh đi."
"Về... về mo?" Là ý gì?
"hoàn toàn biến mất."...
Thời gian Thời Sênh rời khỏi biệt thự khá lâu. Lúc cô đẩy cửa đi vào, một luồng gió lạnh thốc ra, toàn bộ căn phòng đều nở đầy hoa băng. Thời Sênh cảm thấy mình như tiến vào vào thế giới băng tuyết vậy.
Một thân ảnh lao tới như gió lốc, trực tiếp kéo cô vào trong lòng.
Khí lạnh không khỏi xâm nhập vào trong cơ thể cô, tốc độ chảy của máu lập tức giảm xuống.
"Lạnh muốn chết." Thời Sênh gian nan phun ra mấy chữ.
Quy Nguyệt kinh ngạc một chút, buông cô ra, hoa băng trong phòng lập tức biến mất, hắn nhìn Thời Sênh vẻ ấm ức,"Tôi tưởng em không cần tôi nữa.
Không cần ông nội anh đấy!
"..." Cho nên định đông chết ông đây đúng không? Thời Sênh hít sâu một hơi,"Em có để lại giấy nhắn cho anh, anh không thấy à?"
Quy Nguyệt mê man lắc đầu.
Lúc hắn phát hiện Thời Sênh không ở nhà thì chẳng thèm quan tâm trong nhà có cái gì hay không, nào đâu biết rằng cô có để lại giấy nhắn cho mình.
"Trước đó anh đi đâu thế?" Mẹ nó, nếu không phải anh chạy loạn, ông đây sẽ không nói với anh sao?
"Minh giới có chút việc cần tôi về xử lý." Quy Nguyệt nói,"Tôi vốn định nói cho em, nhưng thấy em bận nên tôi nghĩ sẽ mất thời gian khá lâu, cho nên..."
Thời Sênh phát hiện, từ đó về sau, Quy Nguyệt luôn không có việc gì cũng ra ngoài, tuy rằng hắn nói là có chuyện cần xử lý nhưng Thời Sênh vẫn cứ cảm thấy là lạ.
Đặc biệt, mỗi lần hắn trở về, cô đều cảm thấy hắn rất suy yếu.
Thời Sênh càng nghĩ càng thấy Quy Nguyệt có vấn đề. Lần thứ n hắn ra ngoài quay về, cô lập tức đè hắn xuống sofa: "Anh đang làm gì?"
Quy Nguyệt chớp mắt, vô tội nhìn Thời Sênh: "Tôi không..."
Thời Sênh đặt bàn tay lên ngực Quy Nguyệt: "Anh mà dám nói dối một câu thì đừng tưởng còn có thể gặp lại tôi ở thế giới này, đừng nghi ngờ, tôi có năng lực đó."