Chương 138HỌC SINH CÁ BIỆT (19)
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, mấy người đó là người của Phó gia, bọn họ đương nhiên là biết.
Biết được Phó thiếu cũng ở trong núi, bọn họ kỳ thực là có chút yên tâm, Phó gia tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn nhất tìm thấy Phó thiếu.
Ví dụ như lúc nãy, bọn họ đã phái trực thăng bay vào trong núi tìm kiếm.
Thời gian ngắn như thế, đến cả trực thăng của đội cứu viện còn chưa thấy mà trực thăng của Phó gia đã đến rồi, đủ để thấy được thế lực của Phó gia lớn thế nào.
Thế nhưng...
Bọn họ lại chắn Phó thiếu lại?
Bây giờ chẳng có ai đi nghĩ xem cô gái cuồng vọng ban nãy kia là ai, người có thể ở bên cạnh Phó gia sẽ là người bình thường sao?...
Phó Khâm được máy bay đưa về thành phố, Thời Sênh nhìn cũng có chút nhếch nhác, trên người không bị thương gì cả, ở bệnh viện tắm rửa thay quần áo liền sôi nổi lại như cũ rồi.
Vốn dĩ cô định đi, kết quả là Hệ thống lại bắt đầu phát ra nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ hai mươi: Chăm bệnh. ]
Fuck, sao mi không bảo ta cưới hắn luôn đi?
Nhiệm vụ này làm cho bản cô nương muốn giết người đó!
Lúc Thời Sênh đi đến phòng bệnh của Phó Khâm, bác sĩ đang đứng nói chuyện với chú Giản ở bên ngoài.
"Phó thiếu sử dụng thuốc kịp thời, không có gì đáng ngại cả, ngấm mưa cho nên có chút sốt, hạ sốt là sẽ khoẻ thôi."
"Thân thể của thiếu gia thế nào?"
Bác sĩ trầm mặc một lúc, ngữ khí nghiêm trọng đi không ít,"Lão Giản, chúng ta cũng là bạn nhiều năm rồi, nói thật thì... cơ thể này của Phó thiếu... cứ cho là có dùng thuốc cũng sẽ không kiên trì được bao lâu đâu."
"Anh cho tôi một khoảng thời gian đại khái đi." Trong phút chốc, chú Giản dường như già đi mười mấy tuổi.
"Aizz... Phó thiếu nếu như chịu uống thuốc đúng giờ, đại khái là vẫn còn nửa năm nữa. Thế nhưng nếu như cậu ấy không uống thuốc cũng chỉ còn khoảng trên dưới hai tháng thôi."
Bác sĩ lắc đầu than thở rời đi, chú Giản đứng ở đó rất lâu vẫn không phản ứng lại.
Cho đến tận lúc Thời Sênh đi qua đó, ông ta mới ngẩng đầu nhìn Thời Sênh một cái, động động môi nhưng lại chẳng nói ra được từ nào cả, mở cửa phòng bệnh để Thời Sênh đi vào.
Phó Khâm vẫn đang hôn mê, nằm trên giường bệnh trắng xanh, càng lúc càng gầy yếu.
"Bắc tiểu thư." Chú Giản vén vén chăn giúp Phó Khâm, quay người lại nghiêm túc nói: "Tôi có chuyện muốn cầu xin."
"Đừng gởi gắm, tôi cự tuyệt."
Bản cô nương không muốn chiếu cố cái tên nhi đồng tâm thần này.
Chú Giản: "..."
Cô bé này sao lại không đi như bình thường thế?
"Cũng đừng nói cái gì mà cảnh đời bi thảm, tôi không nghe đâu." Thời Sênh lại nhanh chóng bổ sung một câu.
Chú Giản: "..." Cô là con giun trong bụng mình sao?
Ông ta trừng mắt với Thời Sênh một cái, triệt để dập tắt cái suy nghĩ này. Với tính cách của cô gái này, thiếu gia ở trong tay cô mà có thể sống qua được một tháng mới là kỳ tích đấy. ...
Đám người bị vây trên núi Thiếu Dương cuối cùng cũng được cứu thoát ra ngoài, thắt lưng Bắc Trạch bị thương, Kỷ Tiểu Ngư chỉ bị một chút phong hàn, mấy người khác đều không sao.
Ông bà Bắc đều vội vàng từ nước ngoài trở về, nhìn thấy con trai nằm trên giường bệnh, suýt chút nữa thì bị doạ đến mất cả hồn phách.
"Bắc Chỉ đâu?" Bắc Trạch tỉnh lại người đầu tiên hỏi không phải là Kỷ Tiểu Ngư mà là Bắc Chỉ.
Sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư khẽ biến,"Cô ấy không sao, đang ở tầng trên với học trưởng Phó Khâm."
Thần sắc Bắc Trạch sầm xuống.
Phó Khâm...
"A Trạch, em nghe nói là Tiểu Chỉ đưa học trưởng Phó Khâm xuống núi." Kỷ Tiểu Ngư nhỏ giọng nói,"Tiểu Chỉ và học trưởng Phó Khâm đang qua lại với nhau à?"
"Cút ra ngoài." Bắc Trạch không có dấu hiệu báo trước gì mà tức giận đùng đùng lên.
Ông bà Bắc bước vào trong phòng bệnh cũng bị tiếng nói này làm cho cứng người lại ở cửa phòng.
"Sao lại như thế này?" Bà Bắc cười cười phá vỡ sự cứng ngắc,"Hai đứa cãi nhau sao? Tiểu Ngư là con gái, con trai, con nhường Tiểu Ngư đi."
"Ra ngoài." Bắc Trạch nắm lấy cái gối bên cạnh ném về phía cửa."Cút hết ra ngoài đi."
Kỷ Tiểu Ngư vành mắt đỏ hồng, khóc lóc chạy ra ngoài.
Ông bà Bắc ngơ ngác nhìn nhau, nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình cũng chỉ đành đi ra ngoài.
Kỷ Tiểu Ngư ở dưới lầu bình tĩnh lại một chút sau đó lại đi lên lầu, nhưng chỉ đứng ở bên ngoài phòng bệnh nghe ông bà Bắc nói chuyện.
"Bắc Chỉ không thể ở lại trong nhà này nữa."
"Lúc đó giữ nó lại tôi đã không đồng ý rồi, vẫn là tại ông đòi để nó lại." Bà Bắc nhỏ giọng khóc nức nở, đầy sự tức giận.
Ông Bắc vỗ vỗ lưng bà Bắc,"Lúc đó tôi cũng không phải là vì con trai của chúng ta hay sao?"
"Một đứa cô nhi như nó chúng ta nuôi nó bao nhiêu năm như thế, nó không biết cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn quyến rũ con trai của chúng ta, là tôi đã tạo ra cái tội nghiệt gì đây hả? Ông mau đuổi nó đi đi, còn ở đây thêm nữa, A Trạch sớm muộn cũng bị nó huỷ mất."
"Được được, tôi sẽ nghĩ cách, bà đừng khóc nữa."
Bên ngoài chỗ rẽ, Kỷ Tiểu Ngư kéo kéo vạt áo, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Bắc Chỉ không phải là em gái của Bắc Trạch.
Bắc Trạch thích Bắc Chỉ.
Chẳng trách, Bắc Trạch luôn vô tình vô ý mà nhìn Bắc Chỉ.
Chẳng trách, lần đó nhìn thấy Bắc Chỉ và Phó Khâm ở cạnh nhau, biểu tình của hắn lại khó coi như vậy.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại một chút lúc trước bọn họ sống chung với nhau, chỉ cần có Bắc Chỉ ở đó, bộ dạng của Bắc Trạch luôn như đang suy nghĩ cái gì đó, nếu không sẽ là tức giận...
Hoá ra...
Hoá ra đều là vì người mà hắn thích là Bắc Chỉ.
Bắc Chỉ, Bắc Chỉ, tại sao cái gì cũng là cô ta?
Sự đố kỵ tận đáy lòng Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên dâng lên, đem bao nhiêu tình cảm kiềm chế bấy lâu nay bộc phát ra ngoài.
Bắc Trạch là của cô ta.
Cô ta tuyệt đối sẽ không nhường Bắc Trạch cho người khác.
Đúng lúc cô ta đang thu xếp lại tâm tình, chuẩn bị quay lại thì điện thoại di động trong tay vang lên.
Cô ta nhìn cái tên bên trên một cái, trái tim nhảy lên, vội vàng đi đến chỗ không người nghe máy. ...
Phòng bệnh đặc biệt.
Kỷ Tiểu Ngư nhìn người đang nằm trên giường bệnh, có chút không dám tin,"Anh... sao anh lại thành ra cái bộ dạng này?"
Trên người Cao An Lãng quấn đầy băng vải, cũng chỉ có mặt là không làm sao mà băng được, giống như một cái xác ướp.
"Kỷ Tiểu Ngư." Giọng nói của Cao An Lãng rất khàn,"Cô dám chơi tôi."
"Tôi không có..." Kỷ Tiểu Ngư lắc đầu,"Sao anh lại thành cái bộ dạng này... Tưởng Na Na, cô ta..."
"Cô còn dám nhắc đến cô ta." Giọng của Cao An Lãng cao thêm mấy phần.
"Không phải cô ta..." Tưởng Na Na ngày đó khóc đến ghê gớm như thế, lẽ nào là hắn chưa ra tay được, ngược lại còn bị Tưởng Na Na làm thành cái bộ dạng này?
"Kỷ Tiểu Ngư, tôi đã coi thường cô rồi, cô lại dám chơi tôi như vậy, lá gan cũng thật lớn."
"Tôi không có, Cao An Lãng, anh đang nói cái gì thế, sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?"
Kỷ Tiểu Ngư mờ mịt nhìn Cao An Lãng,
Quan hệ của cô ta và Cao An Lãng không phải là sâu đậm, cũng chỉ gặp qua một lần mấy năm trước, sau đó ngày đó ở villa nghỉ dưỡng mới gặp lại hắn.
Cô ta là vô ý nghe ngóng được hắn và bạn đồng hành thảo luận về Tưởng Na Na, cộng thêm tối đó Tưởng Na Na làm nhục cô ta như vậy, cô ta liền lớn gan đi tìm hắn.
"Nghe không hiểu phải không, dạy dỗ con tiện nhân này cho tao."
Phòng bệnh không biết là từ lúc nào có thêm hai người đàn ông, Kỷ Tiểu Ngư cảm thấy không thích hợp, muốn chạy, thế nhưng vẫn chưa chạy đến cửa phòng đã bị một người đàn ông nắm lấy tóc, lôi lại phía sau.
"A!" Kỷ Tiểu Ngư bị đau, hai tay giữ lấy tóc, dễ dàng bị lôi lại đối diện Cao An Lãng ở trên giường.
Kỷ Tiểu Ngư bị ném mạnh xuống mặt đất, tiếp đến, bên cạnh có người bắt đầu dựng máy quay phim, sau đó khoá cửa phòng lại.
Đáy mắt Kỷ Tiểu Ngư đầy sự hoảng sợ.
"Cao An Lãng, anh nhất định là đã hiểu lầm cái gì rồi, tôi có thể giải thích mà, thật đó, tôi có thể giải thích mà..."
"Cao An Lãng... đừng qua đây, mấy người muốn làm cái gì hả?"
"A..."