Chương 1618: Pháp sư vong linh (28)

Boss Là Nữ Phụ

Mặc Linh 30-11-2023 13:43:39

Trong lúc nói chuyện với Thời Sênh, hồn hỏa của vong linh Vương càng lúc càng yếu đi. Vong linh Vương tuyệt vọng, hồn hỏa càng dao động lớn hơn: "Sẽ chết nhanh thôi... Sớm biết sẽ đụng phải địa cung di động thì ta sẽ không bao giờ ra tay vào hôm nay." "Sao ngươi biết trên người ả kia có sách vong linh?" Chuyện cô có Vong linh Pháp trượng thì rất nhiều người biết, dù sao thì cả Vong linh giới đều đồn rằng nó ở trong tay của Vĩ Huyền. "Ta đã biết chuyện Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ xuất hiện ở thành Tung Liễu từ rất lâu rồi." "Ngươi mai phục bên dưới thành Tung Liễu là vì muốn chờ hai thứ này hội hợp lại ư?" Điều này nghe cũng thấy có lý, đó là lý do tại sao một vong linh Vương lại sống ở bên dưới thành Tung Liễu xa xôi này. Nhưng mà... "Là ai nói cho ngươi biết?" Vong linh Vương nhìn cô,"Tại sao ta phải nói cho ngươi chứ?" "Dù sao thì ngươi cũng sẽ chết mà, có nói hay không thì có liên quan gì đâu." Thời Sênh nhún vai vẻ chẳng sao hết. Vong linh Vương: "..." Tự nhiên lại thấy có lý. Có lẽ vong linh Vương không muốn ở lại trong bóng đêm một mình nên lựa chọn "tâm sự" với Thời Sênh,"Chuyện này truyền xuống từ gia tộc ta." Vong linh và con người đều có gia tộc, hơn nữa vong linh Vương cũng có thể thừa kế. Có phải rất bình thường không? Vong linh Vương trước mắt này là thừa kế chức vị, gia tộc của bọn họ vẫn luôn lưu truyền lời tiên đoán kia, Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ đồng thời xuất hiện ở thành Tung Liễu. Cho nên các đời gia tộc của hắn đều khuất cư ở thành Tung Liễu này để chờ thời cơ. Trên thực tế, lúc đầu thành Tung Liễu này cũng chưa được hình thành, vốn chỉ là một mảnh đất hoang vắng toàn cát và đá, sau đó thành trì mới được xây dựng. "Vong linh Pháp trượng vốn là đồ của tộc vong linh chúng ta, là con người cướp nó đi, còn dùng nó để đối phó chúng ta, quá đê tiện và vô sỉ." Vong linh Vương nói tới đây thì khá phẫn nộ: "Lòng tham của con người là không đáy, các ngươi không nên xuất hiện ở Vong linh giới này. Nếu không có các ngươi, Vong linh giới cũng sẽ không như bây giờ." Thời Sênh không muốn nói chuyện có đề tài mang tính cao độ về chủng tộc thế này với vong linh Vương. "Nhiều thế hệ các ngươi ở đây chỉ là để chờ Vong linh Pháp trượng và sách vong linh xuất hiện. Giờ cả hai thứ đó đều đã xuất hiện rồi, nhưng địa cung cũng xuất hiện theo... Ngươi cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?" Hồn hỏa của vong linh Vương không ngừng lập lòe: "Có ý gì? Chẳng lẽ đây không phải sự trùng hợp ư?" Thời Sênh cười híp mắt: "Vừa rồi ngươi nói trong địa cung này có thứ rất đáng sợ, đó là gì?" "Không biết, chỉ là một kiểu nói của vong linh." Vong linh Vương lắc đầu,"Người từng chân chính vào địa cung này đều đã chết hết." "Âm mưu viết in hoa!" Thời Sênh tặng cho vong linh Vương năm chữ kèm một dấu chấm than. Nơi có nữ chính thì nhất định sẽ có âm mưu! Nếu không phải cô tham gia vào chuyện này thì Vong linh Pháp trượng và sách vong linh đều sẽ tập trung trong tay nữ chính... Nơi có nữ chính mà không có âm mưu mới kỳ quái. "Âm mưu gì?" "Làm sao ta biết chứ." Thời Sênh đáp,"Địa cung này không phải chỗ của vong linh các ngươi sao? Hỏi tổ tông của ngươi đi." Hiển nhiên cách này chỉ là tương đương, địa cung thuộc về vong linh, vì thế vong linh Vương cũng không phản bác. Lúc trước nó chưa từng nghĩ đây là một âm mưu, lúc này Thời Sênh nói ra nên nó cũng cảm thấy cũng rất có lý... Tại sao gia tộc của nó lại sớm biết Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ cùng xuất hiện ở thành Tung Liễu như thế? Tại sao tộc huấn lại là nhất định phải lấy lại Vong linh Pháp trượng và sách vong linh? "Dù là âm mưu gì thì giờ chúng ta cũng sắp chết hết rồi." Vong linh Vương nghĩ một chút rồi tự mình sa ngã. Thời Sênh cười lạnh, không có nơi nào không ra được, địa cung này có thể vào được thì nhất định cũng có thể ra được. Huống chi nữ chính cũng đang ở trong này, sao cô ta có thể chết dễ dàng như thế chứ? Nữ chính được buff di động, hoàn toàn không sợ thế giới bị phong kín này. ... Đương nhiên, giả thiết vai chính có thể ra vào này quả thực phát rồ và có điểm dụng tâm hiểm ác! Gặp được giả thiết phát rồ thì cô cũng chỉ có thể càng phát rồ hơn mà thôi. Nhất thời, trong thông đạo lâm vào tĩnh mịch, vong linh Vương cũng không nói gì, chuyên tâm chờ chết. Thời Sênh đang tự hỏi làm sao để đi ra ngoài, còn Đông Ngự thì nhìn chằm chằm vào vong linh Vương, dường như vẫn muốn xông lên cắn một ngụm. Thời Sênh kéo hắn lại, để hắn dựa vào mình: "Nghỉ ngơi một chút đi." "Ta không mệt." "Ngoan, nghỉ ngơi một chút." Đông Ngự khẽ lầu bầu nhưng cũng không phản bác Thời Sênh nữa mà dựa vào cô, tiếp tục nhìn chằm chằm vong linh Vương. "Có thể bảo hắn đừng nhìn ta không? Ta sắp chết rồi, để ta chết trong an tĩnh một chút đi mà!" Vong linh Vương thật sự cảm thấy không thoải mái khi cứ bị nhìn chằm chằm như thế. Thời Sênh ấn đầu Đông Ngự vào trong lồng ngực mình. Đông Ngự di chuyển tầm mắt, phát hiện hương vị trên người Thời Sênh càng làm mình thoải mái hơn thì hắn liền an tâm ôm lấy eo cô, không để ý vong linh Vương đã sắp chết kia nữa. Sở Uẩn Linh đã ngủ say trong lòng con rối vong linh, hôm nay cô nhóc đã chịu vô số kinh hãi nên giờ cực nhanh liền ngủ mất. Thời Sênh dán lên người Sở Uẩn Linh một lá bùa cách âm để cô nhóc được ngủ yên. ... Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút, vong linh Vương càng lúc càng suy yếu, hồn hỏa đã vô cùng ảm đạm. "Vợ... Ta cảm thấy không thoải mái." Đông Ngự vẫn luôn dựa vào lồng ngực Thời Sênh đột nhiên lên tiếng. "Hừ, chắc có phản ứng rồi." Vong linh Vương lập tức bắt lấy cơ hội trào phúng một chút. "Nơi nào không thoải mái?" Đông Ngự ngửa đầu, mũ choàng rơi xuống một chút để lộ ra gương mặt tái nhợt của hắn: "Đói." Thời Sênh: "..." Trước khi xuống đây hắn đã hấp thu nhiều hồn hỏa như thế, tưởng đâu cũng phải kéo dài được một lúc chứ? Giờ mới qua bao lâu mà lại tiếp tục kêu đói rồi? Có độc! Vong linh Vương vừa nghe Đông Ngự kêu đói thì lập tức rụt người lại, sợ bản thân trở thành đồ ăn của hắn. Vì mũ choàng của Đông Ngự rơi xuống nên vong linh Vương có thể nhìn rõ dung mạo hắn, sau đó như phát hiện ra chuyện gì rất kinh khủng, nó kêu lên: "Hắn... hắn là cơ thể gửi của Lưu Ly Sát?" Khó trách lại hấp thu nhiều hồn hỏa như thế, có Lưu Ly Sát ở đây thì có bao nhiêu cũng chẳng đủ cho hắn ăn. "Cơ thể gửi?" Đông Ngự không nói như thế với cô. Đương nhiên, trên thực tế, cô còn chưa có thời gian đi tìm hiểu xem Lưu Ly Sát là thứ quỷ quái gì. "Hắn điên rồi chắc?" Vong linh Vương tiếp tục co người lại, hồn hỏa càng thêm phập phồng theo cảm xúc của hắn,"Lưu Ly Sát một khi nuôi lớn thì toàn bộ Vong linh giới đều xong luôn." Đông Ngự quay đầu, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào vong linh Vương. Vong linh Vương khó khăn nói tiếp: "Ngươi... ta khuyên ngươi mau giết chết hắn đi. Lưu Ly Sát là ma vật cực kỳ hung tàn, trước khi hình thành thì nó là bảo bối mà vong linh và pháp sư hắc ám mơ ước, nhưng một khi đã thành hình thì sẽ trở thành tai họa... Thứ trong cơ thể hắn đã sắp thành hình rồi." Đông Ngự nắm chặt tay Thời Sênh. Thời Sênh cúi đầu nhìn hắn. Đông Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào vong linh Vương, dường như không chú ý tới tầm mắt của cô. "Không sao." Thời Sênh bẻ ngón tay hắn ra, nhẹ nhàng cầm lấy. Đông Ngự đột nhiên quay đầu nhìn cô đầy phòng bị, ánh mắt trở nên cực kỳ xa lạ, bên trong chỉ có bóng tối và máu tanh. Thời Sênh hơi mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao cả, thả lỏng nào."