"Tiểu thư, sao gần đây người có vẻ bất an thế?"
Nhan Cẩm Tú đi đi lại lại trong phòng, nha hoàn sau lưng nàng không nhìn tiếp được, lên tiếng hỏi thăm.
"Tiến triển quá thuận lợi, không đúng." Nhan Cẩm Tú sờ ngực, nàng ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cụ thể lại không nói ra được.
"Trong tin truyền đến nói Đoan Mộc Trường Ninh nắm đại quyền, nhưng nàng ta không có chút phản ứng nào với việc này, không có người chỉ huy, chúng ta thắng lợi không phải rất bình thường sao?" nha hoàn khó hiểu.
Nói thế nào Đoan Mộc Trường Ninh cũng là một nữ nhân, dù có nắm quyền, cũng sẽ không có hành động gì.
Đương nhiên tiểu thư của họ thì khác.
Nhan Cẩm Tú lẩm bẩm,"Nàng ta không có chút phản ứng nào mới không đúng."
"Tiểu thư, có phải người nghĩ nhiều rồi không." Nha hoàn khuyên giải Nhan Cẩm Tú,"Nàng ta gần đây vì Liên Trầm, làm ra bao nhiêu việc hoang đường."
Tin tức chỗ nàng nhận được, nàng ta gần như chưa từng ra khỏi Cảnh Ninh Điện, ngày ngày đêm đêm hú hí ở bên trong với Liên Trầm.
"Chỉ mong là vậy..." Nhan Cẩm Tú đè sự nôn nóng trong lòng xuống,"Còn bao lâu có thể đánh vào trong kinh?"
"Ba tháng." Theo tốc độ như vậy, ba tháng đã là dài nhất rồi.
"Bảo họ cẩn thận chút, đề phòng có gian trá."
"Vâng."...
Tốc độ tiến công của nước Ngụy nhanh mạnh, lương thảo đều đi theo sau, lúc này đại quân đóng doanh trại nghỉ ngơi, khói bếp vấn vít bay lên.
"Có người tới." Binh tướng canh gác bên ngoài nhắc nhở mấy người đang ngủ gật một tiếng, sau đó hét lớn,"Trọng địa quân doanh, không được đi về phía trước!"
Bóng người phía xa không dừng lại, vẫn chầm chậm lại gần.
Màu sắc tươi đẹp, rất dễ thấy, vừa nhìn còn tưởng là cô nương, nhưng đợi hắn đi lại gần, mới phát hiện là nam tử.
Tay hắn cầm quạt gấp bằng ngọc màu đỏ, quạt mở một nửa, lộ ra mặt quạt màu đen, bên trên điểm vài chấm hồng, như vết máu rơi xuống.
Mấy người đều bị khuôn mặt đó làm lay động, khuôn mặt đó còn đẹp hơn cô nương đẹp nhất mà họ từng gặp.
"Dám hỏi công tử tới đây có việc gì?" Đối với đồ đẹp, con người ta sẽ luôn vô ý bỏ đi sự phòng bị.
Khóe miệng Liên Trầm mang theo nụ cười như có như không,"Điện hạ nói muốn cướp các ngươi."
Điện hạ nào?
Cướp họ làm gì?
"Cái gì?" Tiểu binh hỏi chuyện giống như nghe không hiểu lời của Liên Trầm, nhìn hắn khó hiểu.
Liên Trầm 'soạt' một tiếng gập quạt lại, chỉ quạt về phía quân doanh phía sau họ, mấy tiểu binh đồng thời nhìn về phía sau.
Khói đặc đang cuồn cuộn bay lên, tiếng huyên náo đột nhiên vang lên.
Mấy tiểu binh phản ứng lại được, lại quay đầu nhìn, đâu còn bóng dáng xinh đẹp đó nữa, giống như người vừa xuất hiện đều là ảo giác của họ vậy.
Trong quân doanh, Thời Sênh bị người ta vây lấy từng vòng.
"Ngươi là ai!?"
"Trưởng Công Chúa nước Tấn Đoan Mộc Trường Ninh." Thời Sênh hơi cong mày, báo tên của mình.
"Nói bậy!" Lập tức có người phản bác,"Lúc này ngươi nên ở hoàng cung nước Tấn, sao có thể xuất hiện ở đây, ngươi rốt cuộc là ai! Vì sao đối đầu với nước Ngụy ta!"
Thời buổi này, nói thật cũng không ai tin, lòng người không như xưa!
Thời Sênh nhún vai bó tay,"Ta nói thật ngươi không tin, được thôi, thật ra ta là tổ tông của ngươi đấy."
Nói xong, Thời Sênh vứt hỏa chiết tử trong tay về phía lương thảo bên cạnh, lửa lớn bùng lên, sóng lửa đột nhiên ập tới.
Hành vi này của Thời Sênh, hoàn toàn là khiêu khích chính diện.
"Giết ả ta!"
Thời Sênh bá đạo móc thiết kiếm ra, khua về phía lương thảo đang cháy to, lửa lớn xung thiên từ không trung ép xuống, rơi trên doanh trướng, doanh trướng bị thiêu đốt từng mảng từng mảng.
Đợi mọi người né xong lửa, Thời Sênh sớm đã phóng xong lửa chạy rồi.
Trên dốc núi phía xa, Thời Sênh và Liên Trầm kề vai đứng, nhìn biển lửa bên dưới.
Giọng nói của Liên Trầm theo gió rơi bên tai Thời Sênh,"Điện hạ, lần sau mấy việc kiểu này có thể giao cho vi thần."
"Không cần, chàng chỉ cần nhìn ta tinh tướng là được rồi."
Tinh tướng là gì??
"Điện hạ, người không cần kiên cường như vậy." Còn có hắn, hắn có thể giúp nàng làm rất nhiều việc, nàng có thể thử dựa dẫm vào hắn...
Trong lòng Liên Trầm hơi chua xót, trái tim giống như bị đôi bàn tay lớn vô hình thít chặt, có chút khó chịu.
Thời Sênh hơi liếc mắt, cong môi lên,"Sao ta nỡ để bẩn tay chàng."
Người nàng thích, chỉ cần dung mạo đẹp như hoa là được.
Liên Trầm cúi đầu nhìn tay mình, thon dài trắng nõn, đốt xương rõ ràng, hồi lâu, hắn mới lên tiếng,"Tay vi thần... chưa từng sạch sẽ."
"Chúng không đáng để chàng động thủ." Thời Sênh đặt tay mình vào tay hắn, mười ngón nắm lại,"Không nhuốm máu tươi, sao có thể xưng vương."
Không nhuốm máu tươi, sao có thể xưng vương.
Câu này nói không sai chút nào, trong lịch sử những đại nhân vật lưu truyền sử sách, lại có mấy ai trên tay sạch sẽ.
Liên Trầm nắm chặt mười ngón, nhìn về dãy núi phía xa.
Cả đời hắn, việc may mắn nhất, chính là gặp được nàng. ...
Thời Sênh đốt lương thảo tiếp tế của nước Ngụy, đi một mạch về phía đô thành nước Ngụy, trên đường gặp đội tiếp tế tiền phương, một mồi lửa thiêu trụi.
Cô chỉ đem theo một mình Liên Trầm, còn lại không mang theo ai cả.
Hai người rất dễ dàng đi vào đô thành nước Ngụy, lẻn vào hoàng cung.
Tiền phương đánh nhau kịch liệt, thấy sắp đánh vào kinh thành nước Tấn, lại đúng lúc này, truyền tới thánh chỉ lui binh.
Không chỉ như vậy, hoàng đế nước Ngụy còn giao thư đầu hàng, tự nguyện trở thành nước thuộc địa của nước Tấn.
Tin này vừa ra, tất cả mọi người bao gồm cả nước Tấn đều ngẩn ra.
Nước Ngụy sắp thắng lợi rồi, sao lại đầu hàng lúc này? Đầu Hoàng đế nước Ngụy bị lừa đá trúng rồi sao?
Đây cũng là cách nghĩ của tất cả mọi người.
Hoàng đế nước Ngụy rất muốn nói mình không bị bệnh, người có bệnh là Trưởng Công Chúa nước Tấn đó.
Đốt trụi cả hoàng cung của ông ta đã đành, còn uy hiếp ông ta!
Vì tính mạng nhỏ của mình, sao ông ta dám không đồng ý? Ông ta không nghi ngờ chút nào, nếu ông ta không đồng ý, tên điên đó chắc chắn sẽ cho nổ tan xác ông ta không để lại vụn.
Trên tay nàng ta có vũ khí lợi hại như thế, ai còn dám đối đầu với nàng ta?
Không biết người khác có dám không, chứ dù sao ông ta cũng không dám!
Nước Ngụy đột nhiên đầu hàng, khiến những thắng lợi trước đó trông giống như trò cười, người ở tiền phương dốc hết tâm tư công chiếm thành trì, người ta bắt tặc bắt vua tặc trước, một đòn tất trúng.
Có thể cách bắt đầu quốc chiến của họ không đúng lắm.
Mà những người ngỡ ngàng nhất, vẫn là đám đại thần của nước Tấn đó.
Họ căn bản không biết Điện hạ nhà mình rời khỏi hoàng cung khi nào, hình như mấy ngày trước ngài ấy vẫn còn lắc lư trước mặt họ, chớp mắt người đã tới nước Ngụy.
Trước đây người không hé tiếng nào, không nghe không hỏi, không chút để tâm với việc này.
Ai ngờ vừa ra tay lại gây ra bất ngờ lớn như vậy.
Thật ra điện hạ của họ biết thuật phân thân phải không?
Không đúng!
Điện hạ không có mặt! Tạo phản thôi!
À không! Phục quốc!