Chương 900: Vô hạn trốn giết (33)

Boss Là Nữ Phụ

Mặc Linh 30-11-2023 13:43:34

Bởi vì cấp bậc thế giới tăng quá nhanh, Ngải Mễ căn bản không theo kịp tiến độ này. Ngay từ đầu cô ta còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp, đến lúc sau đã cố hết sức rồi. Thế giới này trải đầy quái vật, cấp bậc này của cô ta căn bản sống không nổi. Vì sống sót, trong khoảng thời gian này cô ta nhận hết đủ kiểu tra tấn. Có đôi khi cô ta nghĩ, mình sống vì cái gì, thống khổ như vậy, còn không bằng chết đi. Nhưng mà nghĩ đến nụ cười kiêu ngạo vênh váo, không coi ai ra gì của Dư Hạ kia, Ngải Mễ liền cảm thấy mình có thể chống đỡ được. "Ngải Mễ, cô nghĩ gì vậy? Lão Đại gọi cô đấy!" Một cô gái bên cạnh vỗ vỗ vai Ngải Mễ, tốt bụng nhắc nhở cô. Ngải Mễ chán ghét nhíu mày, nhìn lại hướng kia. Một người đàn ông bên kia đang dùng ánh mắt không chút nào che dấu đánh giá cô. Lúc trước cô suýt chết, là người đàn ông này cứu cô. Người đàn ông này thừa dịp cô bị thương, chiếm đoạt cô. Sau đó hắn phát hiện cô có thẻ trị liệu, đãi ngộ của cô ở đội ngũ coi như không tồi. Nhưng mà tưởng tượng đến người đàn ông này ở trên người mình xằng bậy, Ngải Mễ muốn giết hắn. Ngải Mễ hít sâu một hơi, đứng dậy đi qua chỗ người đàn ông,"Lão Đại." "Lại đây ngồi." Lão Đại vỗ vỗ bên người. Ngải Mễ đè nén cảm giác ghê tởm ngồi xuống, gục đầu che đi ánh sáng lạnh nơi đáy mắt, nếu cô ta có thực lực, đã sớm giết gã đàn ông này. Nhưng mà cấp bậc của hắn cao hơn cô nhiều lắm. Cho dù là lúc ở trên giường, cô cũng không có biện pháp... Một cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng Ngải Mễ. Lão Đại đưa tay lợn ra ôm thắt lưng Ngải Mễ, kéo cô ta vào ngực mình,"Sao lại không vui? Ai chọc giận em, nói cho tôi biết, tôi giúp em xả giận." Ngải Mễ rất xinh đẹp, hơn nữa có thẻ trị liệu, khí chất cũng tốt hơn những người phụ nữ khác. Lão Đại rất chiều chuộng cô ta, ở trong đội ngũ thuộc loại đối tượng bị ghen tị. "Không có, chỉ đang nghĩ đến Bạch Kỳ và Dư Hạ thôi." Giọng Ngải Mễ ép tới rất thấp. "Nghĩ đến bọn họ làm gì?" Đáy mắt Lão Đại có chút không vui, hai người kia cứ cách một thời gian sẽ đi ra tăng cảm giác tồn tại. "Bọn họ hình như rất lợi hại." Lão Đại im lặng một lát, đột nhiên gật đầu thừa nhận,"Đúng là rất lợi hại." Khóe miệng Ngải Mễ không kìm được khẽ run rẩy một chút. Nghe loại chuyện này, hắn nên nhảy dựng lên phản bác mới đúng, sao lúc này lại thừa nhận bọn họ lợi hại chứ? Lão Đại không ngốc, hai người này giống như đang đấu nhau, làm cấp bậc thế giới tăng thẳng lên cấp mười sao, nếu bọn họ không có bản lĩnh thật sự, sớm đã chết rồi. "Được rồi, em đi làm chút gì cho tôi ăn đi." Lão Đại vỗ vỗ thắt lưng Ngải Mễ, nói với vẻ gia trưởng: "Có tôi ở đây, việc này còn không tới phiên phụ nữ như em lo lắng." Toàn thân Ngải Mễ nổi đầy da gà, nghe thấy có thể rời đi, cũng không muốn nói thêm gì, vội vàng đứng dậy. Hiện giờ mọi người ở thế giới này không có nhiệm vụ cụ thể, duy nhất phải làm đại khái chính là tìm thức ăn, tránh né quái vật, sống sót. Đội ngũ của Ngải Mễ cũng không tính là lớn, nhưng là không tính là nhỏ, vật tư tiêu hao rất lớn, ngay từ đầu là phân phối, sau lại đều tự quản. Nhưng mà vật tư của Lão Đại cùng người phụ nữ của hắn là có người quản lý riêng. Ngải Mễ đi tìm người lấy thức ăn, làm đơn giản một chút, đưa cho Lão Đại. Chờ Lão Đại ăn xong, Ngải Mễ trở về, phát hiện phần của cô ta đã bị người khác ăn mất. Hai người phụ nữ bên cạnh, một người đang vuốt tóc, một người nhìn cô ta như cười như không. "Ai ăn?" Ngải Mễ cầm đồ trong tay đặt sang bên cạnh, ánh mắt âm lãnh đảo qua họ. "Không biết." Người phụ nữ như cười như không trả lời, hất cằm,"Chúng tôi đâu có nhìn thấy." Con ngươi Ngải Mễ nhíu lại, tiến lên nắm lấy tóc người phụ nữ, ấn cô ta lên tường bên cạnh. "A! Con đĩ Ngải Mễ này, buông... Mày dám động thủ với tao... Lão Đại cứu mạng, Ngải Mễ muốn giết người..." Người phụ nữ bị đau, cào cấu Ngải Mễ. Ngải Mễ che miệng người phụ nữ,"Tao hỏi lại một lần, ai ăn." Người phụ nữ đang vuốt tóc bên cạnh nhích lại gần, lúc trước cô ta từng bị Ngải Mễ trừng trị, cũng không muốn lại bị trừng trị một lần nữa. "Ư ư ư..." Người phụ nữ ra sức giãy giụa. "Ngải Mễ... Ngải Mễ cô làm gì thế?" Lại một cô gái từ bên cạnh lao tới, lôi Ngải Mễ ra,"Cô đã quên chuyện lần trước à? Cô còn dám động thủ, bị Lão Đại nhìn thấy cô lại bị phạt đấy." Lão Đại ghét nhất phụ nữ động thủ với nhau. Hắn cảm thấy như vậy là không tôn trọng hắn. Người phụ nữ của hắn nên lấy hắn làm chính, không thể tranh cãi giành sự cưng chiều. Ngải Mễ vốn đang tức giận,"Cô ta ăn đồ ăn của tôi, tôi giáo huấn cô ta thì làm sao?" "Tôi cho cô phần của tôi, cô đừng ầm ĩ với cô ta nữa." Cô gái nhỏ căng thẳng nhìn về xa xa,"Cô buông cô ta ra trước đi." Ngải Mễ không muốn buông,"Cô giúp cô ta như thế, cô ta sẽ cảm thấy cô sợ cô ta." "Ưm ưm ưm ưm..." Người phụ nữ vặn vẹo tứ chi, móng tay thật dài cào rách mu bàn tay Ngải Mễ. Thấy hai người muốn đánh nhau, cô gái khuyên can kéo mạnh Ngải Mễ ra. Người phụ nữ thoát được móng vuốt của Ngải Mễ, ôm mặt chạy như điên đến tố cáo với Lão Đại. Cô gái kia trợn mắt há mồm, muốn bắt lấy người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ kia chạy rất nhanh, còn vừa chạy vừa hô, căn bản không bắt được. Ngải Mễ lạnh lùng nhìn tiểu cô nương một cái. Người phụ nữ đi tố cáo với Lão Đại, Ngải Mễ bị Lão Đại phạt hai ngày không được ăn cơm. Cô gái nhỏ rất tự trách, đưa đồ ăn của mình cho Ngải Mễ, Ngải Mễ tức khí, nói không ăn là không ăn. ... Đội ngũ tiếp tục đi, ở trên đường gặp hai quái vật, mọi người trong đội đi lên hỗ trợ, Ngải Mễ là trị liệu, không cần đi lên đánh nhau, liền đứng ở bên cạnh Lão Đại. Nhưng mà hai quái vật này khó đối phó, một đám người thật lâu vẫn không bắt được, Lão Đại đành phải tự mình lên. Ngải Mễ cùng mấy người đàn bà lúc trước cùng nhau tránh né quái vật nhỏ mà con quái vật kia mang đến. Lúc này cô đói cồn ruột, cũng không chú ý tới tình huống phía sau, không biết là ai đẩy cô một cái, cơ thể lảo đảo, bay thẳng đến chỗ quái vật. "Ngải Mễ..." Ngải Mễ phản ứng thật nhanh, tránh tiếp xúc thân mật với quái vật, nhưng lúc này cô đã bị một đám quái vật nhỏ vây quanh. Cô ngẩng đầu nhìn lại chỗ vừa rồi, người phụ nữ ăn vụng đồ ăn của cô cười rất đắc ý. Ngải Mễ nắm chặt nắm tay, cô sẽ không buông tha cô ta. "Ngải Mễ, cẩn thận!" Cô gái nhỏ không ngừng rống to với Ngải Mễ. Ngải Mễ vốn không ăn gì, thể lực tiêu hao rất nhanh, quái vật nhỏ này lại có khắp nơi, cô căn bản không giết được. Tránh né quái vật nhỏ phía trước, phía sau lại lộ ra, sau lưng Ngải Mễ bị cào ra một vết thương rất sâu. Thân mình Ngải Mễ mỏi mệt, cô cảm giác mình bị đàn quái vật nhỏ bao phủ. Chẳng lẽ cô ta sẽ chết như vậy? Không! Cô ta không cam lòng! Trong cơ thể Ngải Mễ bộc phát ra một dục vọng muốn sống, thể lực sắp đến cực hạn, lại khôi phục một ít. "Ầm!" "A..." Tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía trước, Ngải Mễ nghe được có người gọi tên Dư Hạ. Cô ta rất nhanh liếc mắt sang bên đó một cái, cô gái giẫm lên kiếm, từ không trung bay lại, tóc buộc gọn gàng, nhìn rất sạch sẽ sáng sủa. Cô ấy vẫn là Dư Hạ kiêu ngạo tự tin như cũ.