Không chỉ có bốn phần mộ trong khu vườn, còn có rất nhiều ngôi mộ khác có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Chỉ là những ngôi mộ đó không lớn bằng bốn ngôi mộ này thôi.
Xuyên qua bốn cô đôi Tào thị, trước mặt chính là là quảng trường Ngụy Võ.
"Đây là quảng trường lớn nhất trong công viên. Sáng sớm sẽ có rất nhiều người cao tuổi đánh Thái Cực cùng với Ngũ Cầm Hí ở đây. Thời gian buổi tối là thời gian của các bác gái, các cô gái nhảy múa ở quảng trường, cùng với hát Opera." Tô Bạch làm hướng dẫn viên cho Khương Hàn Tô.
Hắn từng đến nơi này hàng chục lần trước đây, làm hướng dẫn viên du lịch cho Khương Hàn Tô là dư sức.
"Từ quảng trường Ngụy Võ đi về phía đông, chính là cửa đông công viên, cũng là đường lớn Ngụy Võ mà chúng ta vừa mới đi ngang qua. Ở cửa đông công viên, có quán net Linh Điểm, lúc tớ còn đi học, khoảng một hai giờ sáng là tớ theo bạn học leo tường đến quán net lên mạng, gần như mỗi ngày đều như vậy." Tô Bạch nói.
"Chắc chắn cậu rất tò mò, tại sao lúc đó chúng tớ có nhiều tiền lên mạng như vậy. Dù sao ngày nào cũng đi suốt đêm, số tiền net một tháng qua cũng không nhỏ, kỳ thực, chúng tớ lên mạng trong thời gian đó không cần tiền, bởi vì khi đó quán net Linh Điểm mở cửa lúc bảy giờ tối cho đến tám giờ sáng ngày hôm sau chỉ trả bảy đồng, rất nhiều người vì tiết kiệm tiền, nên đến tận mười hai giờ khuya mới về."
"Vì chúng tớ một hai giờ sáng mới đến nên sẽ có rất nhiều người ngồi trên máy không về nhà. Trường tiểu học của tớ cũng quản lý chặt chẽ như Dục Hoa vậy, bởi vậy, cứ cách một khoảng thời gian đều vì lén lút leo tường ra ngoài lên mạng mà bị đánh, nhưng làm không biết mệt, nói đến, số lần tớ bị đánh nhiều nhất, chính là ở tiểu học." Tô Bạch nói cho cô ấy biết một ít chuyện thú vị thời tiểu học.
"Đáng đời, ai bảo nửa đêm cậu lén lút ra ngoài lên mạng." Khương Hàn Tô nhăn cái mũi đáng yêu nói.
"Tớ bị đánh, trong lòng cậu không có nửa điểm thương tiếc sao? Hồi còn đi học, sợ cậu bị chủ nhiệm lớp lấy thước đánh, tớ mới tình nguyện chịu đòn là vì cậu đấy."
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, không lên tiếng.
Chuyện kia, nàng nhớ rất rõ, đến bây giờ chưa bao giờ quên.
Tô Bạch sợ cô bị đánh, vội vàng lên tiếng chịu thay.
"Haizz, thực sự là đau vô ích rồi, hóa ra là tớ nuôi bạch nhãn lang!" Tô Bạch than thở nói.
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn
"Không, không có." Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên thật lòng nhìn hắn và nói: "Tớ không phải bạch nhãn lang."
"Vậy cậu là cái gì?" Tô Bạch buồn cười nhìn cô ấy.
"Tớ không biết." Khương Hàn Tô mím mím môi
Tô Bạch dừng bước, dùng tay nâng cằm, nhìn gò má tinh xảo của cô ấy, cười nói: "Là con tiểu hồ ly."
Hàn Tô, chúng ta rất hữu duyên nha.
Nếu như cậu là cáo nhỏ, vậy kiếp này tớ cứu mạng cậu.
Trong rất nhiều tiểu thuyết, cậu phải trả ơn.
Dù là trong đời thực, cậu cũng chạy không thoát.
"Tớ không phải hồ ly tinh." Khương Hàn Tô nói.
"Có thể làm tớ mê muội và ám ảnh, mỗi ngày đều nhớ cậu, cậu còn nói cậu không phải là hồ ly tinh?" Tô Bạch cười bóp bóp mũi cô ấy.
"Không phải!" Khương Hàn Tô chu cái miệng, nói: "Cái từ hồ ly không êm tai."
Tô Bạch ghé sát bên tai cô ấy, nói: "Bất luận cậu là cái gì, tớ đều thích cả. Nếu như cậu là Bao Tự, tớ có thể vì cậu Phong Hỏa Hí Chư Hầu. Nếu như cậu là Trần Viên Viên, tớ có thể vì cậu khóc lóc đau khổ để ba quân đều mặc đồ trắng, giận dữ trùng quan vì hồng nhan, nếu như cậu là. . ."
Tô Bạch còn muốn nói thêm, lại bị Khương Hàn Tô nhón chân lên, dùng tay nhỏ che miệng lại.
"Cậu dẫn tớ đi dạo công viên đi, đừng động một chút là nói những lời không biết xấu hổ!" Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng.
Tô Bạch cứ há miệng ngậm miệng là đầy lời tỏ tình, làm sao cô chịu nỗi!
"Được." Nhìn vẻ ngượng ngùng của cô ấy, Tô Bạch cũng không đùa nữa, nắm tay cô ấy đi về phía trước.
Hai bên nam bắc quảng trường Ngụy Võ đều có bốn pho tượng đứng sừng sững.
Bốn pho tượng ở phía nam hiện ra trước mặt lúc này chính là tứ đại mỹ nhân.
Từ trái sang phải là Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Ngọc Hoàn.
Bên dưới mỗi bức tượng nữ đều có giới thiệu tóm tắt và câu chuyện của họ, tương ứng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Khương Hàn Tô bắt đầu từ Trầm Ngư Tây Thi, rồi nhìn từng người một.
Thứ hạng của bốn bức tượng trong quảng trường được dựa trên xu hướng chính.
Trong Tứ Đại Mỹ Nữ, tuy có sự tranh cãi về cách xếp hạng, nhưng theo xu hướng chính, thứ tự sắp xếp vẫn là Tây Thi thứ nhất, Vương Chiêu Quân thứ hai, Điêu Thuyền thứ ba, mà Dương Ngọc Hoàn đứng thứ tư.
"Cậu nói xem, trong Tứ Đại Mỹ Nhân này, cậu thích nhất người nào?" Sau khi nhìn lướt qua toàn bộ một lần, Khương Hàn Tô ngẩng đầu hỏi.
Theo như Tô Bạch biết, tứ đại mỹ nhân ở đây mỗi người đều có nét riêng, trên mạng thì thích Tây Thi và Vương Chiêu Quân nhiều hơn.
Nhưng đối với Tô Bạch, vấn đề này rất dễ trả lời.
"Đều không thích." Tô Bạch nói.
"Vì sao? Lẽ nào các nàng không đủ đẹp?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
Tô Bạch lắc lắc đầu, cười nói: "Các nàng tuy đẹp, nhưng đều từ bút mực vẽ lên, trong tưởng tượng thì đẹp, nhưng có khi chỉ là hư ảo, mà trước mặt của tớ là một cô gái chân thực trong tương lai không kém gì họ. Cậu nói xem, tớ sẽ bỏ gần cầu xa, đi thích những người chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng à?"
Khương Hàn Tô nghe vậy, vừa ngại vừa muốn nhón chân lên che miệng Tô Bạch.
Nhưng lần này Tô Bạch không để cô ấy như ý, nhân lúc cô ấy nhón chân lên trực tiếp đưa tay ôm lấy.
"Hàn Tô, tớ nói thật, trong lòng tớ, cậu không kém các nàng chút nào." Tô Bạch nói.
Như lời Tô Bạch nói, tứ đại mỹ nhân cổ đại hắn chưa từng thấy, mặc dù là trên phim truyền hình có nữ minh tinh diễn những nhân vật này.
Nhưng theo Tô Bạch, các nàng không thể nào so với Khương Hàn Tô trước mặt được.
Luận dung mạo, Khương Hàn Tô cũng không kém bất kỳ người nào.
Mà khuôn mặt đẹp đến mức độ nhất định, cần phải cộng thêm điểm từ những mặt khác nữa.
Chỉ ở hạng mục đáng yêu thôi, Khương Hàn Tô có thể giết chết một đám người rồi.
Như lúc tiểu Hàn Tô tức giận hay xấu hổ, rất là đáng yêu nha!
Tô Bạch ôm cô ấy và muốn hôn một cái, nhưng nghĩ đến rất nhiều nơi trong công viên còn chưa đi dạo, hôn cô ấy có thể làm cho cô ấy tức giận nên hắn cũng chỉ có thể bỏ qua.
"Được rồi, trời sắp tối rồi, chúng ta còn rất nhiều nơi chưa xem, lát nữa tớ còn dẫn cậu đến viện bảo tàng Bạc Thành nữa." Tô Bạch nói.
"Vậy cậu đừng hễ một chút là nói mấy lời buồn bực đó!" Khương Hàn Tô mím môi nói.
"Buồn bực?" Tô Bạch cười hỏi: "Trong lòng cậu không thấy ngọt ngào sao?"
"Không." Khương Hàn Tô trực tiếp phủ nhận nói.
"Có hay không, chỉ có cậu là rõ ràng nhất."
Tô Bạch thả cô ấy ra và dẫn cô ấy đi đến quãng trường phía bắc.
Bốn pho tượng đứng ở phía bắc của quảng trường là bốn người con trai nổi tiếng nhất của Tào Tháo.
Phân biệt là Tào Phi, Tào Thực, Tào Xung, Tào Chương.
Bốn người này, cũng đều là người Bạc Thành.
Bên cạnh bức tượng Tào Thực, còn có một toà bia đá, trên bia đá dùng chữ tiểu triện có khắc "Lạc Thần phú" rất nổi tiếng.
*Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển như du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triều hà; bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lục ba.
*Một đoạn trong bài Lạc Thần phú. Mọi người có thể tìm đọc trên google.
Một đoạn này, đến bây giờ nhìn lại, người ta cũng phải thán phục tài hoa của Tào Tử Kiến.
Sau khi Khương Hàn Tô nghiêm túc xem xong, Tô Bạch đưa cô ấy đi ra từ cổng phía đông và đi đến viện bảo tàng Bạc Thành bên cạnh.
Phía trước viện bảo tàng Bạc Thành có năm chữ viết lớn "viện bảo tàng Bạc Châu" do Quách Mạt Nhược tự tay đề bút.
Phía trước viện bảo tàng còn có các bức tượng Thương Thang, Hoa Đà, Tào Tháo, Trang Tử và các bức tượng nhân vật khác có liên quan đến Bạc Thành.
Theo cổ văn, Thương Thang lập đô ở Bạc, chôn ở Bạc Thành, bây giờ Bạc Thành còn có lăng Thang Vương.
Đương nhiên, lịch sử xa xưa, Ân Khư vẫn chưa khai quật hoàn toàn. Những sự kiện lịch sử liên quan đến lập đô ở Bạc đến cùng hiện đang ở chỗ nào, vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn.
Như thế thì, còn có Trang Tử, Lão Tử, Khổng Minh và rất nhiều người khác.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi bạn nhìn thấy cố hương của rất nhiều danh nhân Trung Quốc ở rất nhiều nơi.
Bởi vì một đời danh nhân không thể chỉ ngồi yên một chỗ mà đi nhiều, ở nhiều nơi, tự nhiên nơi nào cũng lưu lại dấu chân của họ.
Những dấu chân này bị người phát hiện, tự nhiên sẽ được cục du lịch địa phương mượn hiệu ứng danh nhân để phát triển kinh tế địa phương.
Theo như Tô Bạch nhớ những gì xảy ra ở tương lai, Kinh Châu đã xây dựng bức tượng Quan Công lớn nhất thế giới với chi phí 170 triệu mà chưa được phê duyệt.
Sau đó bị Đài truyền hình trung ương điểm danh phê bình vì xây dựng bất hợp pháp, lại tiêu tốn 150 triệu để di dời và sửa chữa.
Trên tin tức nói, cục du lịch địa phương không có ý định xây dựng lớn như vậy, cuối cùng vì muốn lập Kỷ lục Thế giới Guinness mới xây cao đến thế.
Nhất thời vi phạm quy định, không chỉ không có mang đến bất kỳ lợi ích kinh tế nào mà còn gây thiệt hại mấy trăm triệu, cục du lịch Kinh Châu xem như là thua thiệt.
Tô Bạch xem được tin tức này, ban đầu thì không có gì, cho đến khi đọc được câu bình luận phía dưới Kinh Châu bất cẩn mất Quan Công, mới không nhịn được phá lên cười.
Hiện thực, luôn thần bí như vậy.
Kiến trúc trong viện bảo tàng Bạc Thành cũng được mô phỏng theo kiến trúc cổ thành thời Hán, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô từ cổng thành đi vào phòng trưng bày.
Ở trung tâm phòng trưng bày, liền nhìn thấy một chữ Bạc được viết bằng chữ giáp cốt văn.
Toàn bộ viện bảo tàng rất lớn, hiện có hơn bốn ngàn kiện văn vật.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô nhìn ngắm hơn một giờ, cho đến sáu giờ viện bảo tàng đóng cửa, mới mang theo cô ấy rời đi.
Có thể nhìn ra, Khương Hàn Tô vẫn chưa thỏa mãn.
"Sao thể? Không thấy đủ à?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Tớ mới xem được một nửa."
"Không sao, chúng ta còn phải ở Bạc Thành thêm một thời gian nữa, sau này có thể đến tiếp, hơn nữa cậu muốn xem thì tớ dẫn cậu đi. Tương lai tớ còn dẫn cậu đi viện bảo tàng Cố Cung, viện bảo tàng Tây An và các viện bảo tàng lớn khác nữa." Tô Bạch cười nói.
So với viện bảo tàng kia, viện bảo tàng Bạc Thành trước mắt không thể nghi ngờ là muối bỏ biển.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Giờ chúng ta đi đâu? Về nhà sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đi dạo trong khu trò chơi công viên, nơi đó có rất nhiều thứ thú vị." Tô Bạch cười nói.
Sau khi rời khỏi viện bảo tàng Bạc Châu, Tô Bạch mang theo cô ấy từ cửa bắc đi vào công viên.
Từ khi đi vào nơi này, du khách rõ ràng là nhiều hơn trước.
Bởi vì đài tưởng niệm Tào Tháo dù sao cũng thu phí, chỉ có một ít người bên ngoài mới đến đó.
Đối với những người địa phương đã sớm xem qua rồi, khu trò chơi mới thật sự thú vị.
Buổi tối nơi này giăng đèn kết hoa, du khách như dệt, tự nhiên rất náo nhiệt.
Hơn nữa trong khu trò chơi, các xe bán đồ ăn có thể trực tiếp vào công viên.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi vào, liền nhìn thấy một ông lão đang bán xâu kẹo hồ lô.
"Bao nhiêu tiền một xâu?" Tô Bạch đi tới hỏi.
"Ba đồng một xâu." Ông lão trả lời.
"Cho con một xâu." Tô Bạch đưa ra ba đồng.
"Được." Ông lão nhận tiền, đưa cho Tô Bạch một xâu kẹo hồ lô.
Tô Bạch đi tới, đem xâu kẹo hồ lô đưa cho Khương Hàn Tô.
"Cậu không ăn sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ta không thích ăn sơn tra." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nhìn xâu kẹo hồ lô một chút, nó bán giá cao như vậy là vì không phải tất cả trên xâu đều là xâu kẹo hồ lô.
Phía dưới sơn tra là một trái cây khác, chính xác là ba sơn tra ba trái cây.
Khương Hàn Tô ăn ba sơn tra phía trên, sau đó đưa xâu kẹo hồ lô cho Tô Bạch.
Nhìn trên xâu kẹo hồ lô còn lại trái cây, Tô Bạch chớp chớp mắt, hỏi: "Cậu không ăn?"
"Tớ không thích ăn trái cây." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Ừ." Tô Bạch mỉm cười, ăn ba quả quýt nhỏ còn lại vào trong miệng.