Chương 347: Nhìn cậu

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:17:47

Thời điểm Tô Bạch trọng sinh hắn liền biết, nếu như không lưu lại ấn tượng với cô ấy trong nửa đầu học kỳ lớp 9, hoặc là không theo đuổi được, sau này hắn chắc chắn không còn chút cơ hội nào. Nếu như không có cách nào làm cho cô ấy thích hắn, mặc dù mình có cứu cô ấy vào năm lớp 9, e là cũng không thể theo đuổi được cô ấy. Nhưng may mắn là nửa học kỳ sau lớp 9, tuy cô ấy không có đồng ý làm bạn gái của hắn, nhưng trong lòng đã chấp nhận hắn rồi. Cũng chính vì như thế, Tô Bạch mới quyết chí tự cường, và với sự giúp đỡ từng chút từng chút một của cô ấy, hắn đã thành công thi vào cùng trường với cô. Nếu không, cho dù ước mơ thi vào trường đại học hắn vẫn ấp ủ ở hiện tại, nhưng Tô Bạch sẽ không vì nó mà quá mức liều mạng. Bởi vậy, có thể thi vào trường trung học số 4 Qua huyện là tốt lắm rồi, còn trường trung học số 1 Bạc Thành tuyệt đối không thể. Vì thế, có thời điểm Tô Bạch rất vui mừng vì được sống lại một cuộc đời mới, mang theo tâm tính không chút kiêng dè của thiếu niên, có thể làm cho hắn không thèm đếm xỉa đến toàn bộ mọi thứ. Hắn không sợ những quy tắc và quy định do trường học đặt ra và cũng có thể bình tĩnh nói ra lời thích Khương Hàn Tô sau khi sống lại. Cái hành vi không chút kiêng dè này của Tô Bạch khiến Khương Hàn Tô phải luôn đề phòng hắn. Bởi vậy lâu dần, chỉ có thể rơi vào lưới tình của Tô Bạch mà thôi. Bởi vì Khương Hàn Tô cũng là người, không phải là một khúc gỗ, không thèm đếm xỉa đến toàn bộ hành động của Tô Bạch. Nhưng từ lúc Tô Bạch sống lại, nếu hắn không thích thật sự thì hắn chẳng cần phải theo đuổi một người con gái như vậy. Nói là Khương Hàn Tô rơi vào lưới tình của Tô Bạch, chẳng bằng nói Tô Bạch đã sớm rơi vào trong lưới tình của Khương Hàn Tô rồi. Có tuyết rơi, nhiệt độ đêm nay sẽ giảm xuống dưới 0 độ. Khương Hàn Tô trong lòng hắn giống như một con mèo đang ngủ, thân thể nghiêng về phía hắn và đôi mắt mơ màng muốn ngủ. Lúc này mới bảy giờ, có lẽ đêm qua cô ấy không ngủ ngon giấc. Nếu cứ quay trở về ký túc xá, cởi giày và nằm ở trên giường, ký túc xá thì không có điều hòa, chân sẽ bị lạnh, chắc cô ấy giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần. Tô Bạch cũng có thể nghĩ ra được tình tiết nội dung xảy ra tiếp theo, bởi vì bị lạnh nên ngủ không được, cô ấy lại tiếp tục tự học và điên cuồng rơi vào trạng thái học tập. "Không thể trở về trường học." Sau khi đứng trước cổng trường học, Tô Bạch ôm trọn cô vào trong lòng để chắn từng con gió lạnh thấu xương thổi tới và nói. "Vậy đi đâu?" Khương Hàn Tô nằm trong lòng Tô Bạch, theo bản năng hỏi. "Đi đến chỗ của tớ." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô ngay lập tức tỉnh lại, sau đó đỏ mặt, nói: "Không, không được." "Không được cũng phải được." Nói xong, Tô Bạch trực tiếp ôm cô lên. Hiện tại tuyết rơi không quá lớn, nhưng nó càng lúc càng lớn hơn rồi. May là đang đứng trước cổng trường học, phương tiện giao thông di chuyển tương đối nhiều. Tô Bạch chặn xe taxi và ôm Khương Hàn Tô lên xe. Thời điểm cô bị Tô Bạch ôm đi, Khương Hàn Tô còn đang giãy giụa. Nhưng khi nhìn thấy Tô Bạch chặn xe taxi lại, cô không còn tiếp tục giãy giụa nữa. Có người ngoài ở đây, không thể làm trò cười cho họ được. Chỉ là Khương Hàn Tô vẫn cảm thấy bất mãn, liền bấm lên eo Tô Bạch một cái. Cô cho rằng, Tô Bạch ôm mình quay trở về, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Nhất định là muốn làm chuyện xấu rồi, mấy việc này cô trải qua không ít lần, cũng giống như lần trước ở khách sạn vậy, hắn có dục vọng và muốn để cô giúp hắn giải tỏa một chút. Thực sự là, Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, biết cái tên này được voi đòi tiên, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, vì sao lúc ấy mình lại đồng ý với hắn cơ chứ? Nếu như lúc ấy từ chối hắn thì đã không xảy ra những chuyện sau đó rồi. Mấy phút sau, xe taxi dừng lại ở đầu ngõ, Tô Bạch ôm Khương Hàn Tô đi ra, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô. "Làm gì?" Khương Hàn Tô lạnh lùng nói. "Đường trong ngõ khó đi, hơn nữa từ đây về đến nhà còn xa, cả đoạn đường ôm cậu nhất định ôm không nổi, nhưng tớ có thể cõng cậu đi." Tô Bạch cười nói: "Yên tâm đi, lần này tớ đưa cậu về nhà không phải làm chuyện ấy đâu. Cậu nhìn đi, tuyết rơi nhiều thế này, trong ký túc xá thì lạnh, sao cậu có thể ngủ được? Đến nửa đêm chân cậu bị lạnh, tớ cũng khó ngủ, hết cách rồi, đau lòng lắm!" Ý định ban đầu của Khương Hàn Tô là vừa xuống xe liền chạy ngay. Nhưng khi nghe xong mấy lời Tô Bạch nói, cô mím mím môi, sau đó đi tới trước mặt Tô Bạch và nằm nhoài trên lưng hắn. Tô Bạch mỉm cười, giữ chặt hai cái bắp đùi thon dài và nâng cô lên. Khương Hàn Tô lại tự động lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin trên điện thoại di động lên, vì hắn chiếu sáng đường. Đây là sự ăn ý giữa hai người trong nhiều năm. Con ngõ Hạnh Hoa này, Tô Bạch cũng ở đây gần ba năm rồi, mà trong ba năm này, Khương Hàn Tô cũng đã tới không ít lần. Ngay cả khi Tô Bạch không cõng cô, hai người vẫn có thể cầm tay nhau về nhà vào buổi tối. Khương Hàn Tô sẽ bật đèn, mà Tô Bạch lại nắm tay cô, thỉnh thoảng chọc cô cười. Thanh xuân tươi đẹp, thiếu niên còn trẻ, cỏ mọc chim oanh bay lượn, có lẽ đang nói về họ. Ở Bạc Thành ba năm nay, bất luận trôi qua bao nhiêu năm, bọn họ sẽ mãi không quên. Bởi vì ba năm này, là thời gian hai người thừa nhận thân phận của nhau, cầm tay nhau và cùng nhau yêu thương trong ba năm. Ba năm như vậy, tương lai không bao giờ xảy ra nữa Bởi vì Tô Bạch biết Khương Hàn Tô rất buồn ngủ, hắn cũng không có giống thường ngày cứ nói chuyện với cô Hơn nữa tuyết bay đầy trời, bên ngoài thì đang rất lạnh, Tô Bạch cõng Khương Hàn Tô vội vàng đi về nhà. Đến cửa, Khương Hàn Tô giãy giụa leo xuống khỏi người hắn. Đã đến nơi đây rồi, không thể quay trở lại được. Vì thế, Khương Hàn Tô chỉ có thể hi vọng Tô Bạch tối nay đừng làm gì quá trớn. Nếu chỉ chơi một lúc thôi, chơi thì cứ chơi đi, còn nếu như hắn muốn giống như lần trước để cho mình giúp hắn làm chuyện ấy, cô tuyệt đối không làm. Vào nhà, Tô Bạch đóng cửa lớn lại, sau đó dùng ấm đun nước nóng. Tô Bạch quay đầu lại, phát hiện Khương Hàn Tô đang đứng trong sân ngắm tuyết. Tô Bạch cho rằng Khương Hàn Tô hiện tại rất buồn ngủ, thật ra đoạn đường cô bị Tô Bạch cõng về nhà, đúng là rất buồn ngủ. Nhưng vừa mới bị gió lạnh thổi tới, trong lòng lại đang suy nghĩ vài chuyện làm cho cái cảm giác buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Đây chính là trận tuyết đầu mùa đầu năm nay, vừa rồi tuyết quá nhỏ cộng thêm có hơi buồn ngủ, cho nên cô không nhìn kỹ. Lúc này, trong lòng cô tràn đầy niềm vui nhìn nó. Trong sân nhà đã bị tuyết bao phủ thành một màu trắng xóa, cô đứng trong tuyết và cởi bỏ găng tay của mình, sau đó đưa tay ra, hứng từng bông tuyết nhỏ rơi xuống. Mũ, áo len, khăn quàng cổ, áo khoác, ủng bông, lúc này cô dường như không còn sợ hãi cái lạnh mùa đông nữa rồi. Trên tay dính một ít bông tuyết, sau đó cô nặn nặn, chuẩn bị đập lên đầu một người xấu nào đó. Cô đã định quay trở về ký túc trong trường ngủ rồi, kết quả vẫn bị một tên xấu xa nào đó bắt mang về. Lát nữa hắn nhất định sẽ làm chuyện xấu, không bằng bây giờ trừng phạt hắn trước đi. Khương Hàn Tô nặn bông tuyết trong tay thành quả cầu tuyết, xoay người, có ý muốn ném lên người Tô Bạch. Nhưng cô vừa xoay người lại, cô liền nhìn thấy Tô Bạch đứng dưới mái hiên nhìn cô. Ánh mắt của hắn rất ấm áp, chất chứa không biết bao nhiêu tình ý. Khương Hàn Tô mím mím môi và ném quả cầu tuyết trong tay xuống đất. Quên đi, trời lạnh như thế này, nếu như ném quả cầu tuyết vào trong quần áo thì sẽ bị cảm lạnh mất. "Cậu nhìn gì vậy?" Khương Hàn Tô lên tiếng hỏi. Trên khóe miệng Tô Bạch hiện lên nụ cười. Hắn nói: "Nhìn cậu thôi!" Nhìn thấy cô ấy dưới trời tuyết, từng ký ức năm 2012 hiện lên trong đầu Tô Bạch. Ngày hôm ấy năm đó, tuyết còn lớn hơn bây giờ. Có một cô gái chạy từ ký túc xá đến lầu học.