Chương 272: Nhổ lên tay (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:36:50

"Làm những công việc này rất mệt, chờ mẹ tớ tìm người tới giúp thì công việc sẽ xong sớm thôi, cậu không cần đi vác, mở bao ra là được rồi." Khương Hàn Tô nói. Thực tế, hắn chạy một đường phong trần mệt mỏi tới nơi này, Khương Hàn Tô cũng đã rất vui vẻ rồi, cô muốn để Tô Bạch trở về và nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là Tô Bạch rất hiểu cô cũng như cô bây giờ rất hiểu Tô Bạch. Vào lúc này để hắn trở về, hắn chắc chắn sẽ không trở về. Thế nhưng, Khương Hàn Tô lại không muốn hắn vì cô mà càng thêm mệt nhọc, bởi vì Tô Bạch một đường chạy tới đây đã vì cô trả giá nhiều lắm rồi. Tô Bạch buồn cười nhìn cô, hỏi: "Hàn Tô, cậu có thấy cậu hơi kỳ lạ không?" Nếu như là người con gái khác nói, Tô Bạch còn thật sự suy nghĩ thử xem ý định thật sự của câu nói đó là gì. Cái gì mà làm những công việc này rất mệt, cậu không cần vác, mở bao ra là được rồi. "Không có, lời tớ nói là thật lòng." Khương Hàn Tô nói. "Được rồi, mẹ cậu còn ở bên cạnh nhìn đấy, một chàng trai như tớ đây khiên bao thì có làm sao? Hơn nữa, bản thân tớ muốn giúp cậu làm những việc này, chính là muốn cậu làm ít đi một chút. Cái tay cậu đang che che giấu giấu kia, cậu nghĩ, không đưa tay ra trước mặt tớ là tớ không thể nhìn thấy à? Tớ có thể nói với cậu rằng, nếu như chờ đến ngày khai giảng lớp 11, tớ nắm tay cậu và còn những vết chai khó chịu ấy thì tớ sẽ không nắm nữa đâu. Cậu biết không, thứ chòm sao Xử Nữ luôn truy cầu chính là sự hoàn mỹ đấy." Tô Bạch nói. Nghe xong câu nói này của Tô Bạch, Khương Hàn Tô hơi nắm chặt bàn tay nhỏ đang đặt ở phía sau đùi cô. "Được rồi, tớ nhìn thấy cả rồi, cậu có giấu diếm cũng vô dụng thôi, mau mở cái bao ra đi." Tô Bạch nói. Sau khi Khương Hàn Tô mở bao ra, Tô Bạch dùng xẻng gỗ xúc một xẻng lúa mạch, sau đó cho vào trong cái bao Khương Hàn Tô đang mở. Công việc này, Tô Bạch đã rất nhiều năm không làm qua rồi. Lần cuối cùng hắn làm là thời điểm hắn còn học tiểu học. Khi đó, tuy nhà hắn không trồng trọt gì, nhưng có vài nhà người thân trồng trọt, có thời điểm công việc của họ quá gấp, giống ngày hôm nay vậy, lúa mạch mới vừa được phơi trên đất không bao lâu, bầu trời liền trở nên âm u. Lúc đó, bọn họ sẽ dùng mấy trái dưa hấu hối lộ Tô Bạch và những đứa bé khác tới giúp đỡ. Công việc này thật sự khiến người ta mệt mỏi, may là thể chất Tô Bạch hiện tại rất tốt. Nếu là thể chất trước khi trọng sinh, có khi khom lưng xúc vài xẻng đã cảm thấy mệt muốn xỉu rồi. Sau khi xúc mấy xẻng, Tô Bạch cảm giác được tay có hơi trơn. Hắn dùng tay trái nắm chặt xẻng gỗ, sau đó đưa tay phải về phía Khương Hàn Tô. Khương Hàn Tô không hiểu nhìn hắn, hỏi: "Gì thế?" "Cậu nhổ một chút nước bọt vào trong tay tớ đi, tay của tớ có hơi trơn." Tô Bạch nói. "Cậu có thể làm được mà." Khương Hàn Tô nói. "Tớ có thể tự làm được, chỉ là tớ cảm thấy tớ tự nhổ nước bọt vào trong tay của mình thì thấy ghê ghê thế nào ấy, nhưng cậu thì không." Tô Bạch cười nói. Trong thôn, lúc dùng xẻng gỗ hoặc là thuổng sắt làm việc, người ta đều sẽ nhổ một ít nước bọt vào trong lòng bàn tay, nó vừa có tác dụng đỡ trơn tay, vừa có thể nhờ vào nó nâng cao tinh thần, động viên bản thân. Vì thế mà có câu thành ngữ dễ như trở bàn tay. "Tớ, tớ cũng thấy ghê tởm." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót nói. "Tớ và cậu từng nếm qua rồi, có gì mà ghê tởm cơ chứ, nhanh lên một chút đi, mẹ cậu sắp quay trở về rồi." Tô Bạch nói. Nghe câu nói này của Tô Bạch, Khương Hàn Tô mím mím môi, có chút tức giận lườm hắn một cái. Nhưng cuối cùng vẫn ngượng ngùng nhổ nước bọt lên tay hắn. "Còn tay này nữa." Tô Bạch duỗi tay còn lại ra. Sau khi Khương Hàn Tô nhổ lên cái tay kia xong, cô giơ chân lên, tàn nhẫn đạp một cái lên chân của hắn. Tô Bạch ai u một tiếng, nói: "Cậu có cần phải đạp mạnh đến thế không?" "Hừ, đáng đời, ai bảo cậu cứ luôn bắt nạt tớ cơ chứ?" Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói. Rõ ràng chính hắn có thể nhổ, nhưng nhất định phải buộc mình đi làm chuyện này. Khương Hàn Tô cũng đã rất lâu không có dẫm lên Tô Bạch rồi, nhưng lần này thật sự để hắn làm cho tức giận. "Tớ nào có bắt nạt cậu bao giờ?" Tô Bạch hỏi. "Cậu còn nói cậu không bắt nạt tớ, nào có ai làm việc mà để người khác nhổ nước bọt giúp bao giờ đâu, thật ghê tởm!" Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch một lần nữa nắm chặt xẻng gỗ, lần này nắm rất chặt, không thấy trơn chút nào. Hắn cười nói: "Người khác sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng cậu thì không đâu!" "Đừng, đừng nhắc đến nữa! Nhanh nhanh đem lúa mạch bỏ vào trong bao đi!" Khương Hàn Tô hiển nhiên không muốn tiếp tục thảo luận cái đề tài này với hắn. Câu vừa nãy cô nói xong, cô đã cảm thấy không chịu nỗi rồi, làm sao có thể để Tô Bạch nói tiếp. Thật ra, cô đạp Tô Bạch, tức giận là giả, xấu hổ là thật. Nếu không đạp, cô sẽ cảm thấy xấu hổ và không biết làm gì khi đứng trước mặt Tô Bạch. Tô Bạch biết cô dễ thẹn thùng nên không có tiếp tục trêu chọc cô, hắn cầm xẻng gỗ xúc lúa mạch vào trong xẻng và cho vào trong bao lần nữa. Tay không còn trơn, một bao lúa mạch nhỏ nhanh chóng được đổ đầy. Khương Hàn Tô cầm dây thừng tới, sau đó đem miệng bao cột chặt lại. Tô Bạch đem cái bao đã buộc chặt đặt qua một bên. Lúc này mới chỉ có một bao, không cần phải vác, chờ nhiều bao một chút thì cùng nhau vác nó vào bên trong nhà. Sau khi Tô Bạch và Khương Hàn Tô hoàn thành xong một bao, Lâm Trân mới trở về. Lâm Trân tìm một vòng ở trong thôn, gần như nhà nhà đều đang bận rộn, mặc dù có vài người không bận, nhưng sau khi nói vài câu, Lâm Trân liền biết đối phương không muốn tới. Đối phương không muốn tới, Lâm Trân tự nhiên không muốn nói tiếp. Mãi đến khi đi đến nhà bác cả của Khương Hàn Tô, cuối cùng bà cũng tìm được một người, là dâu của nhà bác cả vừa lúc không có việc gì làm. Nhà bác cả của Khương Hàn Tô so với nhà Khương Hàn Tô thì giàu hơn một ít, bởi vì bác cả của cô cùng người khác xây nhà ở công trường, hơn nữa còn là chủ thầu, cho nên tiền lương một tháng hơn năm ngàn đồng. Bởi vậy, nhà bác cả của Khương Hàn Tô cũng không có trồng trọt gì, vợ của bác cả cũng chỉ ở nhà chăm sóc con cái và nuôi một ít gà vịt. Nhưng nhà của bác cả có hai người con trai, trong đó, người con trai cả đã đến độ tuổi cưới vợ sinh con, không có tiền sính lễ hơn mười mấy vạn ở nơi này của Tô Bạch thì đừng hòng lấy được vợ, mặc dù đây là năm 2013. Còn may đây là năm 2013. qua thêm vài năm nữa, sau tiền sính lễ mười mấy vạn, còn cần phải có thêm nhà thêm xe mới được. Vì thế, Tô Bạch rất ghét cái phong tục kết hôn ở nơi này. Đến mười bảy mười tám tuổi là phải bắt đầu đi xem mắt kết hôn, đôi bên cũng chỉ gặp mặt nhau vài lần, đến cả một chút tình cảm cơ sở còn không có, liền vội vội vàng vàng kết hôn. Sau khi kết hôn xong, độ tuổi mười bảy mười tám tuổi là độ tuổi bản thân còn chưa đủ trưởng thành, liền bắt đầu nỗ lực vì đời sau, ngày qua tháng nọ, năm này qua năm khác, cuộc sống như thế, dùng một mắt cũng đủ để nhìn thấy kết cục của cuộc đời. Bởi vì bản thân còn chưa đủ trưởng thành thì làm sao đủ để giáo dục đời kế tiếp được đây, như vậy, liền dẫn đến phần lớn những đứa trẻ mười mấy tuổi đời kế tiếp lựa chọn bỏ học, sau đó đi ra ngoài làm công. Kiếp trước, Tô Bạch sở dĩ trốn khỏi nhà, là vì hắn không muốn tiếp tục sống trong cái guồng quay đó đến hết cuộc đời. Cùng một người con gái mình không thích kết hôn, kết hôn xong thì sinh con, sinh con xong thì lại vì đứa nhỏ mà phấn đấu. Một cuộc đời như thế, có ý nghĩa gì hay không đây? Trong một bài viết của Tô Thức có một câu nói thế này "Hiệp phi tiên dĩ ngao du, bão minh nguyệt nhi trường chung*." *Nghĩa là dắt tiên bay để chơi cho sung sướng, ôm lấy vừng trăng tỏ mà sống mãi ở đời