Chương 343: Hình ảnh

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:15:41

Sau khi tắm xong, hắn phát hiện Khương Hàn Tô đang ở trong đại sảnh xem ti vi. Cô ấy mặc bộ đồ với áo T-shirt màu lam phối với một chiếc quần jean. Tuy Khương Hàn Tô mặc quần jean rất đẹp, nó mang hơi thở thanh xuân và trong sáng. Nhưng ngày hôm nay mình mua cho cô ấy nhiều bộ quần áo như vậy, cô ấy phải thử cho mình xem mới đúng. Tô Bạch sợ cô ấy nhìn thấy giá cả nên lúc mua hắn không để cô ấy đi thử đồ, bây giờ hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy khi mặc những bộ quần áo đó như thế nào. Và chỉ có như vậy, hắn mới đạt được một ít tâm tư nhỏ trong lòng! Nếu như trực tiếp nói cô ấy mang tất chân màu đen dài tới đầu gối, cô ấy chắc chắn không mang. Nhưng khi thử quần áo, nếu như không thích hợp thì vẫn có thể lấy lý do đi đổi đồ, Khương Hàn Tô nhất định sẽ mặc. Bởi mặc không vừa, số tiền mua quần áo này, xem như là lãng phí rồi. Không thể không nói, Tô Bạch vì muốn để cho Khương Hàn Tô mang tất chân, hắn đã nhọc lòng không ít. Không còn cách nào khác nữa rồi, ai bảo tiểu Hàn Tô nhà hắn dễ xấu hổ đến thế. Nếu như không nhọc lòng, muốn để cho cô ấy mặc những bộ quần áo kia trong thời gian cả hai người vẫn còn chưa kết hôn hay đã kết hôn rồi, cô ấy sẽ không mặc. "Sao cậu lại mặc đồ cũ, mấy bộ quần áo mới mua ngày hôm nay, cậu mặc vào thử đi?" Tô Bạch đi tới hỏi. "Không phải là ngày tết, mặc những quần áo đó làm gì." Khương Hàn Tô nói. "Thật là." Tô Bạch ngồi xuống nhéo má cô, nói: "Cô thôn nữ." Trước đây, người trong thôn nghèo, quần áo bình thường họ mặc đều là những quần áo được may vá không biết bao nhiêu năm. Chỉ có những ngày tết, họ mới mặc một bộ quần áo mới. Mà trong những ngày lễ tết đó, họ cũng chỉ mặc vào đúng ngày đầu năm mà thôi. Khi mua quần áo, họ đều chọn đồ hơi rộng hơn, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể mặc được trong nhiều năm. Những trường hợp như thế, có rất nhiều vào mười năm trước, còn bây giờ rất ít. Tô Bạch khi còn bé cũng như vậy, hắn luôn trông chờ đến ngày tết hàng năm để có thể mặc một bộ quần áo mới. "Tớ là một cô thôn nữ được sinh ra ở nông thôn mà, sao, cậu không thích tớ à?" Khương Hàn Tô mím môi hỏi. "Ừm, tớ không thích, không muốn nữa rồi." Tô Bạch cười nói. "Há, vậy tớ đi." Khương Hàn Tô nói. Cô đứng dậy, muốn đi ra ngoài cửa. Một bước, hai bước, ba bước. Đến khi cô đứng trước cửa thì phát hiện Tô Bạch vẫn ngồi trên ghế sô pha, không có bất kỳ hành động nào, cô đành quay về. "Cậu thật sự không đuổi theo tớ à?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch nhìn người con gái đầy nghi hoặc trước mắt, cũng không nhịn được nữa bắt đầu cười ha ha thành tiếng. Hắn đi tới ôm cô lên trên ghế sô pha, sau đó cười nói: "Nếu cậu mang giày vào, cho dù cậu không mang theo đồ, trên người cũng không mang tiền theo, tớ sẽ đi tới ngăn cản cậu, sợ cậu đi vì tính hay dỗi của cậu." "Nhưng một người bình thường đến cả mang dép đi cũng không biết, đến cả giày cậu cũng không mang, cậu chắc chắn không đi." Tô Bạch cười nói. Bên cạnh toàn bộ sô pha đều trải tấm thảm mềm mại, chân cô đi lên trên đó rất thoải mái, bởi vậy Khương Hàn Tô và hắn không có mang dép. Khương Hàn Tô cúi đầu nhìn đôi bàn chân trắng như tuyết của cô, khuôn mặt đỏ lên, sau đó mím mím môi, nói: "Để tớ mang giày đi." Đáng tiếc là, thời điểm cô muốn quay lại mang giày, cô liền bị Tô Bạch nhào tới ôm vào trong lòng và đặt cô lên trên thảm. "Nếu biết cậu mang giày thì sao tớ có khả năng thả cậu đi được." Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô bĩu môi, nói: "Chẳng có ai như cậu cả, ghét tớ mà không cho tớ đi." "Cậu nói đúng rồi đấy, càng ghét cậu thì càng không thể để cho cậu đi, tớ còn chưa đủ ghét cậu đâu." Tô Bạch nói. "Nói một cách khác, có một ngày cậu sẽ ghét tớ sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Ừm, sẽ có một ngày như vậy, nhưng phải là ngày tớ không còn sống trên đời, bởi vì khi đó dù có ghét cũng không thể làm được." Tô Bạch cười nói. "Cậu nói cái gì kỳ vậy!" Khương Hàn Tô nói: "Cậu mới bao nhiêu tuổi, sau này không cho phép cậu nói lung tung." Tô Bạch cười tủm tỉm nhìn cô không nói chuyện. Bị Tô Bạch nhìn, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, sau đó hung hăng nói: "Cậu đang nhìn cái gì?" "Đương nhiên là nhìn người đẹp rồi, chứ tớ nhìn cái gì?" Tô Bạch đứng dậy và kéo cô từ trên tấm thảm lên, sau đó nói: "Cậu đi thử mấy bộ quần áo tớ mới mua cho cậu đi, thử xem có vừa với cậu không, nó tốn không ít tiền đấy. Nếu mặc không vừa hoặc là thấy không thoái mái, bây giờ vẫn có thể đi đổi. Nếu để quá lâu thì không cách nào đi đổi được." "Cậu chỉ là muốn nhìn thấy tớ mặc mấy bộ quần áo đó thôi, cậu cứ thích tìm cớ làm gì!" Khương Hàn Tô rất thông minh, Tô Bạch có suy nghĩ như thế nào làm sao qua mắt được cô. Thử mấy bộ quần áo có vừa người không là giả, cái hắn muốn là nhìn thấy mình mặc những bộ quần áo đó vào mới là thật. "Cậu nói đúng không sai, tớ thật sự rất muốn xem." Tô Bạch cười nói: "Trước đây tớ chưa từng đi dạo trong khu mua sắm lâu đến vậy, những quần áo kia tớ vì cậu mà lựa chọn vô cùng tỉ mỉ, cho nên tớ muốn nhìn thấy cậu trông như thế nào khi mặc mấy bộ quần áo đó." "Hừm, hẳn là rất đẹp." Tô Bạch nói. "Nếu như không vừa thì có thể đi đổi ngay, không thì mất tiền oan." Khương Hàn Tô nhỏ giọng lầm bầm vài câu, sau đó đi vào phòng ngủ. Một lát sau, Khương Hàn Tô mặc một bộ váy màu xám nhạt đi ra. Váy rất dài, chạm đến mắt cá chân, mái tóc dài mới được sấy xong xõa tung ra hai bên như thác nước, cô đứng ở đó giống như là một nàng tiên vậy. Khương Hàn Tô bây giờ là một người rất nổi tiếng ở trong trường của họ. Có lúc Tô Bạch cùng với cô cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường, có thể nhìn thấy rất nhiều ánh mắt lén lút quan sát cô, nhưng khi cô liếc mắt nhìn sang, lại sợ hãi vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác. Bọn họ nhìn Khương Hàn Tô, cũng giống như mình năm đó nhìn cô, đều sinh ra lòng ngưỡng mộ với một người không cùng một thế giới. Thích một người, chỉ dám để trong lòng, không dám trực tiếp biểu lộ ra ngoài. Một vài người chính là như thế, nó có thể khiến cho nhiều người chùn bước. Tất cả mọi người trên đời này, trong lòng mỗi người gần như đều có một hình bóng như vậy. Chỉ là phần lớn người vội vàng gặp mặt năm đó, hoặc là bạn học trong khuôn viên trường mấy năm, cuối cùng theo năm tháng biến mất, chưa bao giờ nhìn thấy lại. Nhưng tên, khuôn mặt, rất nhiều năm sau mãi không quên. Vì thế, Tô Bạch vô cùng may mắn. Trong lòng hắn, người mà hắn chỉ biết đứng từ xa nhìn, cái người có thể lập tức biến mất ngay, lúc này đang nở nụ cười tươi rói đứng trước mặt hắn. Không phải là giấc mộng kê vàng, cũng không phải phù dung sớm nở tối tàn. "Cậu sao thế? Không đẹp à?" Nhìn thấy Tô Bạch im lặng rất lâu, Khương Hàn Tô lên tiếng hỏi. "Không phải, là quá xinh đẹp, tớ nhìn mê mẩn luôn rồi." Tô Bạch cười nói. Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Khương Hàn Tô. Thật ra, cô cũng rất thích nghe những câu nói này. Ánh mắt nhìn của Tô Bạch rất tốt, cô rất thích cái váy cô đang mặc. Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, chụp cho cô vài tấm hình, sau đó lưu vào trong không gian QQ. Đây là thời thiếu nữ của Khương Hàn Tô, là bông hoa đẹp nhất trong thời thanh xuân của cô ấy, hắn nên lưu lại hình ảnh làm kỷ niệm.