Bài tập khoa học tự nhiên thì giao cho Khương Hàn Tô làm, bài tập khoa học xã hội thì tự bản thân Tô Bạch làm, hai người bắt đầu hoàn tất bài tập trong phòng học.
Sách ôn tập ban 7 dễ hơn ban 1 rất nhiều, rơi vào trong tay Khương Hàn Tô, cô ấy làm vô cùng nhanh.
Nếu như thật sự để Tô Bạch tự mình làm, mặc dù hắn biết bài tập là gì và có đầy đủ thời gian, cũng rất khó mà hoàn thành nhanh được.
Bởi vì học kỳ trước, rất nhiều môn học hắn không tập trung lắng nghe, khoa học tự nhiên có quá nhiều nội dung và hắn chưa thể tiếp thu được.
Nhưng khoa học xã hội thì còn tốt, những bài tập khoa học xã hội này, mặc dù có vài bài Tô Bạch không biết làm, hắn chỉ cần mở sách và đối chiếu theo sách giáo khoa làm là được.
Đáp án trên bài tập khoa học xã hội, gần như đều có thể tìm thấy trên sách giáo khoa.
Từ ba giờ làm tới năm giờ, bài tập ngữ văn của Tô Bạch cũng mới hoàn thành một phần hai.
Trong số những bài tập này, ngữ văn không thể nghi ngờ là tốn thời gian nhất rồi, bởi vì ngoại trừ sách ôn tập ra, Thiệu Úy còn phát không ít bài thi. Trên bài thi này có hai bài thi viết văn cần phải viết.
Tô Bạch đã xem như làm nhanh lắm rồi, thời điểm này hắn cũng không thèm quan tâm kiểu chữ có ngay ngắn hay không, có thể viết xong coi như là quá tốt.
Khương Hàn Tô đúng là lợi dụng thời gian hai tiếng này, giúp hắn làm xong bài tập toán học.
Cái môn khoa học tự nhiên này, nếu như không biết cách giải, vậy khẳng định sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu như biết, đồng thời nhìn đề liền hiểu được, không thể nghi ngờ là làm cực kỳ dễ.
Mà đối với Khương Hàn Tô, cô ấy chắc chắn có thể làm được không cần suy nghĩ, sau khi nhìn đề, liền có thể trực tiếp trả lời.
Cái này cũng là lý do vì sao cô ấy làm nhanh đến thế.
Cho dù là như vậy, số bài tập tích lũy hơn nửa tháng, bọn họ không cùng làm cho đến nửa đêm, cũng rất khó làm xong toàn bộ.
Đến năm giờ, Tô Bạch ngừng bút trong tay, nói: "Ngừng chút đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trước đã."
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch đứng dậy nhìn một chút, phát hiện bên trong phòng học đã đến không ít học sinh rồi.
"Người cùng bàn với cậu là nam hay nữ?" Tô Bạch hỏi.
"Nữ." Khương Hàn Tô nói.
"Lát nữa cậu ấy có đến không?" Tô Bạch hỏi.
Nếu cô gái ngồi cùng bàn một lát nữa đến đây, Tô Bạch không thể tiếp tục chiếm lấy vị trí của cô ấy để cùng Khương Hàn Tô hoàn tất toàn bộ bài tập được.
"Cậu ấy là học sinh ngoại trú, ngày hôm nay sẽ không đến." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy tớ yên tâm rồi, buổi tối tớ ngồi ở đây học bù không sao chứ?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
"Dù sao ngày mai giáo viên mới tới, chút nữa tớ sẽ ngồi ở đó, chờ hoàn tất xong bài tập tớ lại trở về." Tô Bạch nói.
"Nếu cậu có thể thi vào ban 1, cậu muốn ở chỗ này bao lâu?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Yên tâm, học kỳ này bảo đảm thi được vào ban 1, lớp trưởng đại nhân của tớ." Tô Bạch cười nói.
Trong trường học có gần một nửa là học sinh ngoại trú, hơn nữa có rất nhiều người tuy hiện tại đến Bạc Thành, nhưng khẳng định có không ít ở trong tiệm nét chơi game lên mạng. Vì thế, thời gian này học sinh đến trường học cũng không nhiều. Nếu như rơi vào những ngày bình thường, năm giờ tan học ăn cơm, dòng người sẽ rất đông đúc. Hiện tại Tô Bạch và Khương Hàn Tô đang đi trong khuôn viên trường, vẫn tương đối nhàn nhã.
"Lúc ăn tết, cậu có thả đèn Khổng Minh không?" Tô Bạch hỏi.
"Có, mỗi nhà đều thả nó đi." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy cậu ước nguyện cái gì?" Tô Bạch cười hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Hi vọng năm nay có thể trả hết toàn bộ những gì tớ thiếu cho cậu."
"Là một tâm nguyện rất hay." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch hiện tại thật sự rất hi vọng Khương Hàn Tô có thể trả hết toàn bộ nợ cho hắn, như vậy hai người ở chung sẽ càng thêm tự nhiên hơn, mà không phải một phương ủy khuất cầu toàn.
"Còn cậu?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không muốn nói." Tô Bạch cười nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cũng không có cưỡng cầu Tô Bạch nói cho cô.
Thật ra, nguyện vọng của Tô Bạch rất đơn giản, hắn không có ước năm nay Lâm Trân có thể đồng ý chuyện giữa hắn và Khương Hàn Tô hay gì đó, mà đơn giản chỉ là hai chữ bình an.
Mọi chuyện trên thế gian này, không có gì quan trọng bằng hai chữ bình an.
Chỉ có bình an, mới có vui mừng, mới có hạnh phúc.
Hi vọng cha mẹ bình an, bà nội bình an, tương tự cũng hi vọng hắn cùng Khương Hàn Tô, đều có thể bình an.
Sau khi đi ra khỏi cổng trường học, Tô Bạch quay đầu lại nhìn Khương Hàn Tô và hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
"Lát nữa còn phải tiếp tục hoàn tất bài tập, ăn đại một món gì đó là được rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu muốn ăn mì khô không?" Tô Bạch bỗng nhiên nháy mắt một cái, cười hỏi.
"Không muốn." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Mì khô ở nơi này, ăn không ngon lắm."
"Vậy thì tới quán mì Tô Bạch?" Tô Bạch lại hỏi.
Khương Hàn Tô lại lắc đầu, nói: "Tuy mì khô ở quán mì Tô Bạch ăn rất ngon, nhưng nơi này không có, chúng ta đi về phía trước ăn mì xào là được rồi."
"Ai nói không có?" Tô Bạch tiến lên kéo tay Khương Hàn Tô, sau đó dẫn theo cô ấy tới một con phố ăn vặt khác.
"Cậu nhìn xem, đây là gì?" Mang theo cô ấy dừng lại ở quán mì nhà mình, Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Quán mì Tô Bạch?"
Cô quay đầu, nhìn Tô Bạch, không hiểu hỏi: "Có từ lúc nào?"
Tô Bạch cởi mũ lông xù của cô ấy xuống, sau đó đội lên trên đầu mình, cười nói: "Có từ năm ngoái."
Thời điểm hai tiệm mì khô ở Bạc Thành xây xong vào năm ngoái, cũng là lúc hắn và Khương Hàn Tô chia tay, cho nên cô ấy không biết Tô Bạch ở Bạc Thành xây hai tiệm mì khô mới.
Mấy tháng sau đó, Khương Hàn Tô rất ít ra ngoài, bởi vì cô ấy muốn trả hết số tiền nợ cho Tô Bạch. Vì thế, cô ấy bắt đầu làm công việc ngoài giờ ở trong trường học, cho nên, chuyện quán mì Tô Bạch thành lập, cô tự nhiên không biết.
Tô Bạch đẩy cửa ra, mang theo cô ấy đi vào quán mì, liền cảm nhận được hơi nóng ấm áp phả vào mặt.
"Ông chủ." Người quản lý đang tính sổ sách ở đại sảnh, khi nhìn thấy Tô Bạch đến, liền cuống quít chạy tới.
Tô Bạch gật gật đầu, nói: "Đừng lo, hai chúng tôi tới ăn mì thôi."
Người quản lý kia gật gật đầu, sau đó nghiêm túc liếc mắt nhìn người con gái xinh đẹp đi theo bên cạnh Tô Bạch.
Ở trong xã hội lăn lộn lâu năm, thứ không thể thiếu nhất chính là nhãn lực. Đây là người con gái đầu tiên Tô Bạch mang tới quán, ngoài hình lại xinh đẹp và điềm đạm như thế, khẳng định là bạn gái ông chủ.
"Ông chủ, mọi người muốn ăn gì?" Quản lí hỏi.
"Hai bát mì khô, hai phần canh chua trứng gà, sau đó thêm hai mươi đồng tiền thịt chó." Tô Bạch nói.
Quản lí dùng bút ghi chú lại, sau đó rời đi.
"Không phải một mình cậu có thể ăn hai bát sao? Sao bây giờ chỉ gọi một bát vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
Trước đây cùng hắn đi ăn mì khô, bản thân hắn có thể ăn hai bát lớn.
"Năm ngoái, hầu như mỗi ngày tớ đều đến nơi này, mỗi lần hai bát quá phiền phức, tớ liền kêu họ dùng một cái bát lớn, một bát có thể bỏ được mì của hai bát mì." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, sau đó nói: "Thùng cơm!"
Tô Bạch cười ha ha, nói: "Có thể ăn mới là phúc nha!"
Khương Hàn Tô mím mím môi, nhìn Tô Bạch đội cái mũ chẳng ra làm sao ở trên đầu, nói: "Trả lại mũ cho tớ."
"Không." Tô Bạch nói xong, còn ngửi một cái lên trên mũ.
Rất dễ chịu, tất cả đều là mùi tóc của Khương Hàn Tô.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nói: "Cậu, sao cậu có thể làm như vậy được?"
"Vì sao tớ không thể làm như vậy?" Tô Bạch cười hỏi ngược lại.
Bên cạnh trường trung học số 1 có không ít trường học, một vài học sinh đến quán mì Tô Bạch ăn, nhìn thấy Tô Bạch đang đùa giỡn cùng với cô gái xinh đẹp kia, cũng không nhịn được có chút ước ao.
Nếu như thời thanh xuân có thể tăng thêm một tia sáng, ngày sau nhớ lại không khỏi cảm khái một câu.
Năm đó ở tiệm mì kia nhìn thấy nữ sinh kia, thật sự rất đẹp!
Không biết ngay lúc đó đôi tình nhân kia chia tay hay chưa?
Nên chia tay đi, nữ sinh xinh đẹp như vậy, người nam sinh kia làm sao xứng với cô ấy được?
Rất nhiều năm sau, những ký ức chân thật nhất ở đây được gợi lên trong lòng những học sinh này.
Mà Tô Bạch và Khương Hàn Tô khi đó, đến cùng có còn ở cùng nhau hay không, không một ai biết được.
Chỉ là trước mắt bọn họ, đang thực sự ở cùng nhau.