Chương 246: Người tuyết (4)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:22:59

Mấy phút sau, mở nồi, Tô Bạch lấy ra hai cái bánh rau trong nồi, sau đó để lên bàn và cắt thành từng hình vuông nhỏ. Một chiếc bánh rau lớn có thể cắt làm bốn, làm năm miếng nhỏ, người bình thường ăn hai miếng gần như có thể cảm thấy no nê rồi. Cắt bánh rau xong, Tô Bạch lại múc hai bát cháo, sau đó đem bánh rau bỏ vào bên trong giỏ trúc, rồi bưng vào nhà chính. "Ăn cơm thôi." Tô Bạch gọi. Khương Hàn Tô đứng dậy, muốn giúp bưng cháo. "Tớ bưng được." Tô Bạch quay lại và tiếp tục bưng hai bát cháo tới. Ngồi ở trên ghế, Tô Bạch đưa cho Khương Hàn Tô một miếng bánh rau. "Ăn thử đi, xem thử mùi vị thế nào?" Tô Bạch hỏi. Cách làm bánh rau rất đơn giản, nhưng muối và bột ngọt phải biết liều lượng mới ngon, đặc biệt là muối, bỏ nhiều quá hay bỏ ít quá đều không ngon. "Hừm, hương vị rất ngon, ăn rất vừa miệng." Hai người đều không có ăn sáng, Khương Hàn Tô thật sự rất đói bụng, hơn nữa Tô Bạch làm bánh rau rất ngon, Khương Hàn Tô cầm bánh tới và bắt đầu ăn. Cô ấy ăn rất vui vẻ, Tô Bạch có cảm giác đầy sự thỏa mãn. Đây là lý do tại sao rất nhiều người thích nấu ăn và mong muốn trở thành đầu bếp, khi bạn nấu thành công một bữa ăn và có thể nghe được vài câu khen ngợi từ đối phương, loại cảm giác thỏa mãn này, không có từ ngữ nào có thể hình dung được. Nếu như bạn nấu ăn cho chính người mà bạn yêu, cái cảm giác này, có thể dùng hai từ để hình dung: hạnh phúc. Nếu như Tô Bạch trọng sinh vào năm 2012 là để tìm kiếm tình yêu, thì năm 2013. lại giống như bài hát mà Tô Bạch đã hát cho Khương Hàn Tô nghe trước đó. Năm 2013. đối với Tô Bạch mà nói, chính là giữ chặt tình yêu, chính là ổn định chút tình cảm này, cùng nhau giữ hạnh phúc trọn đời. Sau khi ăn cơm xong, Tô Bạch lấy thuốc cho cô ấy uống. Trong thuốc có thành phần hỗ trợ giấc ngủ rất mạnh, Khương Hàn Tô uống thuốc xong, không bao lâu sau lại ngủ thiếp đi. Cô ấy bị cảm lạnh đã là điều không nên rồi, tuy rằng đã hết sốt, nhưng bởi vì tố chất thân thể rất kém cỏi, một khi bị cảm lạnh, mặc dù cơ thể không sốt, nhưng vẫn cảm thấy chóng mặt. Đến một giờ, trận tuyết này rốt cục cũng ngừng lại. Và khi Tô Bạch đẩy cửa đi ra sân, nhìn thấy tuyết rơi đầy trong sân, rất là đau đầu. Có quá nhiều tuyết, việc dọn sạch sẽ rất khó khăn. Nhưng không xúc không được, Tô Bạch suy nghĩ một chút, xúc tuyết cũng là xúc, còn không bằng dùng nó làm người tuyết. Từ lúc ở cùng Khương Hàn Tô, hai người cùng nhau trải qua không ít lần gió tuyết, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa từng làm người tuyết cho cô. Thật ra, cũng không chỉ là không có làm người tuyết cho cô ấy, mà Tô Bạch dù ở kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa từng nghĩ đến việc làm người tuyết. Đối với Tô Bạch, một người sinh ra từ phương bắc, là chuyện rất đau đớn. Con gái đều thích người tuyết. Tô Bạch làm việc xưa nay luôn suy nghĩ kỹ càng, rõ ràng rồi là sẽ làm. Hắn từ trong sân cầm xẻng sắt qua và bắt đầu làm việc. Trước tiên là dồn mảnh tuyết trắng xóa vào cùng một chỗ, sau đó Tô Bạch bắt đầu từng chút một không mệt mỏi. Không làm không biết, làm rồi mới phát hiện, để tạo thành một con người tuyết là một việc làm rất kỳ công. Hơn nữa, Tô Bạch lại thuộc chòm sao Xử Nữ, có một loại ám ảnh rất lớn đối với sự hoàn mỹ. Nếu như người tuyết làm không đẹp, hắn sẽ ngay lập tức phá đi và bắt đầu lại từ đầu. Thế là, từ một giờ bắt đầu, Tô Bạch tới tới lui lui không biết phá nó bao nhiêu lần, mãi cho đến ba giờ, mới coi như chân chính tạo thành hình. Tâm huyết hơn hai giờ, cuối cùng đã làm ra được một con người tuyết khiến bản thân hài lòng. Người tuyết rất tinh xảo, mặc dù không có cho thêm vài đồ vật khác vào, nhưng nhìn rất đẹp mắt. Trên cái bụng to tròn có một cái bụng nhỏ, nhìn rất đáng yêu. Tô Bạch hài lòng vỗ tay một cái, sau đó gỡ khăn quàng cổ của mình và lấy củ cải ra. Đem khăn quàng cổ quàng lên người tuyết, Tô Bạch lại dùng củ cải làm cái mũi cho người tuyết. Như vậy, nó càng thêm sinh động hơn. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra chụp hình, sau đó đăng lên tường như đang muốn khoe khoang với bạn bè. Ghi vài từ phù hợp: người tuyết đầu tiên trong đời, chỉ vì một người con gái. Sau khi Tô Bạch đăng tin lên, càng xem càng thấy xấu hổ, chẳng lẽ con người càng lớn tuổi càng dễ cảm thấy xấu hổ ư? Hắn muốn đem vài câu hơi có vẻ tự kỷ này xóa đi, nhưng suy nghĩ một chút, cái này không đúng với suy nghĩ chân thực nhất của hắn ngay tại thời điểm này sao? Thật ra, bản thân hắn cũng không có viết sai, bản thân muốn tạo người tuyết này, chính là vì Khương Hàn Tô. Con người bởi vì có lý trí, mới ngăn cách đi những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng họ. Nhưng tự mình đăng bài này lên, chẳng ảnh hướng đến cái gì cả. Đến mức có xấu hổ hay có gì đó hay không, bản thân mình bây giờ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, làm chuyện mình thích không phải rất bình thường sao? Vì vậy, Tô Bạch không có xóa vài dòng trạng thái đó đi. Tô Bạch mới vừa chụp ảnh xong không bao lâu, liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, sau đó là nhìn thấy Khương Hàn Tô đang mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng và nở nụ cười tươi rói đứng ở cửa. Tô Bạch quay đầu lại vẫy tay áo một cái, cười nói: "Hàn Tô, mau tới đây." Hắn như là một đứa bé đang khoe món đồ chơi của mình, chờ Khương Hàn Tô đến gần, hắn cười nói: "Hàn Tô, đây là người tuyết đầu tiên mà tớ làm trong đời, là vì cậu mà làm đấy." Nói xong, hắn chà xát tay, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Thích không?" Khương Hàn Tô ngơ ngác, người tuyết, cô đi ra từ nhà chính, ngay lập tức liền nhìn thấy rồi, bởi vì trong sân từ đâu xuất hiện một con người tuyết đẹp mắt đến vậy, ánh mắt của cô sao có thể không bị thu hút được đây. Chỉ là lúc này, ánh mắt Khương Hàn Tô hoàn toàn không có rơi lên trên người tuyết xinh đẹp, mà ở trên đôi tay bị đông cứng đến đỏ chót của Tô Bạch