Chương 254: Tầm thường (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:27:13

Tô Bạch duỗi người một cái, hắn có hơi buồn ngủ, chờ sau khi ăn cơm xong hắn muốn ngủ một giấc cho thật đã. Thực sự là quá buồn ngủ, nếu buổi trưa không tranh thủ chợp mắt một chút, hắn tuyệt đối có thể nằm trên lớp hết bốn tiết buổi chiều. Tối hôm qua, 12 giờ ngủ, sáng bốn giờ rưỡi phải đi lên trường, cộng lại cũng chỉ ngủ hơn bốn tiếng, còn lâu mới đủ so với thời gian ngủ của một người bình thường. Người trưởng thành bình thường, mỗi ngày cần bảo đảm giấc ngủ khoảng bảy tiếng. Nếu như tình cờ một ngày nào đó chỉ ngủ bốn tiếng thì sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể, nhưng nếu mỗi ngày đều chỉ ngủ 4 tiếng trong một thời gian dài, cơ thể sẽ bị suy kiệt nghiêm trọng và ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe. Nếu như cộng thêm tố chất thân thể kém và sức khỏe tương đối yếu, có thể sẽ xuất hiện tình trạng trí nhớ giảm sút, đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, trường hợp nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến bệnh cao huyết áp, bệnh tim, thậm chí là đột tử. Đây chính là lý do vì sao tối hôm qua Tô Bạch vô cùng tức giận và tìm mọi cách cũng phải để cho Khương Hàn Tô từ bỏ thói xấu này. Khi cô ấy còn học ở Dục Hoa, mỗi ngày cô ấy còn có thể ngủ sáu tiếng. Bây giờ, chỉ ngủ ba, bốn tiếng, cứ tiếp tục kéo dài, thêm vào sức khỏe của cô ấy không được tốt, nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn. Cho dù ngày hôm nay đã tha thứ cho cô ấy rồi, nhưng mỗi sáng sớm hắn đều phải thức dậy vào lúc năm giờ. Tô Bạch đi ra ngoài trước, sau đó đứng ở cửa đợi một lúc. Không bao lâu, Khương Hàn Tô liền từ bên trong phòng học đi ra. "Cậu không tập trung nghe giảng bài." Khương Hàn Tô nói. "Có hơi buồn ngủ." Tô Bạch nói. "Vậy cậu về ngủ một giấc rồi quay lại trường." Khương Hàn Tô nói. Ngày hôm nay, Tô Bạch đúng là đến rất sớm, trước đây đều chờ đến giờ vào học hắn mới tới. "Không cần." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Lát nữa tớ nằm lên bàn ngủ một chút là được." "Đúng rồi, buổi trưa cậu không đi phụ giúp ở căn tin sao?" Tô Bạch hỏi. "Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Một ngày cũng chỉ làm hai lần, ngày hôm nay tớ chỉ làm buổi sáng và buổi tối mà thôi." "Vậy chúng ta ra bên ngoài ăn đi." Tô Bạch nói. Bây giờ mà đến căn tin thì quá trễ, nếu xếp hàng chờ tới lượt thì không biết phải đợi bao lâu nữa. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Nhưng tớ phải đi đến bồn rửa tay trước cái đã." Khương Hàn Tô nói. "Sao thế?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô đưa tay phải ra và Tô Bạch nhìn thấy trên đó rất nhiều bụi phấn viết bảng. Lúc này, Tô Bạch mới nhớ đến, hồi nãy, sau khi Khương Hàn Tô giúp hắn viết công thức xong, là dùng tay lau đi. Đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, Tô Bạch cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cười nói: "May là cậu không thích trả lời câu hỏi, nếu không thì hôm nay tớ thảm rồi." "Nếu cậu cảm thấy buồn ngủ, sau này có thể đến trễ một chút, không cần thiết phải đến sớm như vậy đâu." Khương Hàn Tô nói. Ngày hôm nay, 4 giờ 50 Tô Bạch đến, khẳng định một điều là hắn dậy vào lúc bốn giờ rưỡi, cho nên cả đêm hôm đó hắn không ngủ được bao nhiêu tiếng. "Không được!" Tô Bạch lắc đầu nói: "Nếu tớ đến trễ, chẳng phải là cậu lại muốn đến sớm sao?" "Sáng nay, việc đó tớ tha thứ cho cậu rồi, nếu ngày mai cậu giống như ngày hôm nay, vẫn dậy sớm như thế." Tô Bạch cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, sờ một cái lên mặt cô và nói: "Cẩn thận chân của cậu." "Chân?" Khương Hàn Tô lúc đầu còn không hiểu hắn nói gì, đến khi phản ứng lại, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, nói: "Cái, cái gì?" Tô Bạch đến gần bên tai cô và nói: "Ngày hôm qua, trong giấc mơ của tớ, tớ nhìn thấy một cái móng heo bay ra khỏi miệng tớ. Tiểu Hàn Tô à, cậu có muốn bồi thường cho tớ không?" "Bồi, bồi thường cái gì, không liên quan gì đến tớ cả!" Mấy câu nói bậy bạ ấy, Khương Hàn Tô nào phải là đối thủ của Tô Bạch, xấu hổ và rút tay nhỏ của mình, vội vàng chạy về phía trước. Nhìn bóng dáng Khương Hàn Tô chạy đi, Tô Bạch mỉm cười. Trọng sinh đã hơn một năm rồi, có thời điểm không nhịn được là nghĩ đến nha! Hắn thật sự không có lừa cô ấy, ngày hôm qua hắn đã mơ một giấc mơ, chỉ là trong giấc mơ móng heo không bay, hắn gặm đến ngon lành. Mỗi người đều có một niềm đam mê riêng, Tô Bạch cũng không cảm thấy thích chân của người con gái là một điều gì đó đáng để mất mặt. Thích chân của tiểu Hàn Tô, chẳng lẽ là một chuyện đáng xấu hổ nhất trên đời này hay sao? Đi đến chỗ rửa tay, Khương Hàn Tô đầu tiên là rửa tay một cái, sau đó vốc lên một nắm nước và rửa sạch bụi phấn bị Tô Bạch chạm lên mặt cô. Thế là, một khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên như một đóa hoa sen xuất hiện trước mặt Tô Bạch. Khuôn mặt của ngươi con gái ấy không cần bất kỳ sự trang điểm nào, lúc này không phải là mùa đông, làn gió ấm áp thổi bay cái lạnh mùa đông, cũng như để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhất trước mặt Tô Bạch. Trên mặt của cô ấy, vẫn còn vươn lại vài giọt nước óng ánh, đọng lại ở trên lông mày, mặt và miệng. Tô Bạch ngơ ngác nhìn. Không trách được, trải qua quá nhiều năm vẫn nhớ mãi không quên. Không trách được, sau khi trọng sinh vẫn mãnh liệt theo đuổi cô ấy. Đứng nói đến cái gì khác, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh trước mắt này thôi, cũng đủ để cho Tô Bạch dùng hết toàn lực theo đuổi cô ấy rồi. Tô Bạch lúc này mới phát hiện, thì ra bản thân mình cũng chỉ là một người tầm thường! "Hàn Tô." Tô Bạch gọi. "Hả?" Khương Hàn Tô hỏi. "Tớ phát hiện tớ rất tầm thường, haizz." Tô Bạch nói. "Vì sao cậu nói như vậy?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Bởi vì tớ phát hiện lúc đó cậu nói không sai, tớ thực sự là vì vẻ đẹp của cậu mới thích cậu." Tô Bạch nói. "Điều này rất quan trọng sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cái này không quan trọng à?" Tô Bạch hỏi. "Không quan trọng." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Chỉ cần cậu thích tớ là được rồi." "Lúc đó cậu không phải nói như vậy." Tô Bạch nói. "Lúc đó chỉ là không muốn để cho cậu làm phiền tớ, tớ chỉ muốn tập trung vào việc học." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch nâng khuôn mặt của cô ấy lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu của cô, cười nói: "Nếu như chỉ là thích mà thôi, vậy tớ thật sự có thể thích cậu cực kỳ lâu." Nắm tay của cô ấy, đón làn gió nhẹ đầu hè, hai người bước ra khỏi khuôn viên trường dưới những hàng liễu rợp bóng mát. Thiếu niên luôn tự do tự tại, nếu như trên đời này có cái gọi là luân hồi, hi vọng mỗi người chúng ta trong tương lai đều có thể gặp được một người thích mình và mình cũng thích người đó trong khuôn viên trường. Trước khi bước ra khỏi ghế nhà trường, trước khi bước ra ngoài xã hội, chúng ta cần một tình yêu như thế trong cuộc đời thanh xuân của mỗi chúng ta. Bởi vì chỉ có tình yêu này, mới có thể mang đến cho chúng ta từng ký ức trong những năm tháng gian khổ của cuộc đời. Dù cho những ký ức ấy là bi thương. Nhưng bên trong những ký ức bi thương ấy, vẫn sẽ có một ít sự ngọt ngào. Ví như, trong phòng học ngày hè, tình cờ nhìn thấy nụ cười ấy.