"Cậu không vui, tớ cũng không vui, câu này cậu có thể hỏi được hay sao?" Tô Bạch không vui nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
"Yên tâm đi, tớ đến Hải Thành chỉ là tìm người cho công ty thôi, hơn nữa người ấy là nam." Tô Bạch nói.
Thành lập Tô Bạch, Khương Hàn Tô biết.
Đây có thể coi là một sự kiện trọng đại khác trong cuộc đời của Tô Bạch, bởi vì đây là một trong hai ước mơ của Tô Bạch sau khi sống lại, khi bọn họ còn ở trường học, Tô Bạch cũng đã nói cho cô biết.
"Tớ thấy trên tivi, những ông chủ trong công ty đều sẽ tuyển một cô gái xinh đẹp làm thư ký." Khương Hàn Tô đá đá cục đá ven đường, vẫn không nhịn được nói ra miệng.
Thật ra, trước đó cô có thể hỏi ra câu hỏi đó, cô lo lắng chính là vấn đề này.
Bất kể là ở trong sách, trong ti vi hay là trong thực tế, ông chủ của những công ty thường có thư ký riêng, hơn nữa đều lựa những cô gái có nhan sắc.
Cô luôn suy nghĩ về chuyện này mấy ngày qua, sau khi thành lập Tô Bạch, Tô Bạch có thể thông báo tuyển dụng một nữ thư ký hay không đây!
Không thể không nói, Khương Hàn Tô là một cô gái giống như Lâm Đại Ngọc, không thiếu sự nhạy cảm và đa sầu đa cảm.
Rất nhiều chuyện, Tô Bạch không suy nghĩ, thế nhưng cô đã sớm nghĩ đến rồi.
Cũng chính bởi vì vậy, một cô gái như thế, rất dễ bị tổn thương vì suy nghĩ nhiều
Bởi vì trên thế giới này, không có bao nhiêu người thật sự đạt được những gì bản thân muốn.
Nếu Tô Bạch không giữ mình trong sạch và cùng với cô gái khác rõ như ban ngày, Khương Hàn Tô sẽ không đi hỏi mấy câu hỏi này.
Rất nhiều chuyện, không dám hỏi, cũng chỉ có thể chôn ở trong lòng thôi.
Như vậy, những chuyện giấu ở trong lòng càng lâu, một người không phải Lâm Đại Ngọc cũng thành Lâm Đại Ngọc rồi.
Tô Bạch: ". . ."
"Sao thế, sao cậu không nói nữa?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ đang suy nghĩ, sau này nhất định phải ít đi công tác hơn, hoặc là dù có đi công tác cũng phải dẫn cậu theo. Không chỉ là đi công tác, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học, từng giây từng phút tớ đều phải dẫn cậu đi theo bên cạnh, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho một bình giấm nhỏ như cậu, không, bình giấm lớn như cậu yên lòng." Sau khi Tô Bạch nói xong lại nói: "Để tớ nói cho cậu nghe, tiểu Hàn Tô, cả đời này tớ sẽ không tuyển dụng nữ thư ký, cho dù tớ muốn tuyển dụng một nữ thư ký, cũng chỉ có thể là cậu thôi. Nhưng nói đến nữ thư ký, cậu đúng là đang khai sáng cho tớ đấy. Này, tiểu Hàn Tô, nếu không thì, chờ cậu tốt nghiệp đại học xong thì làm thư ký cho Tô Bạch tớ đi."
"Tớ, tớ không phải bình dấm chua, hơn nữa, tớ, tớ cũng không muốn làm thư ký của cậu." Khương Hàn Tô nhăn cái mũi nhỏ nói.
"Cậu thật sự không cân nhắc một chút sau? Chờ sau khi cậu tốt nghiệp đại học, khi đó có khả năng công ty Tô Bạch đã mở khắp toàn quốc rồi, đến lúc đó cậu làm thư ký của tớ, đãi ngộ cũng sẽ không thấp." Tô Bạch từ trên giường ngồi dậy, bỏ thêm vài cái gối ở sau lưng mình, sau đó nằm trên đó, cười nói.
Nói chuyện với cô ấy một lúc, cơn buồn ngủ tan biến đi từ lúc nào, trong lòng chỉ có vô tận ngọt ngào.
"Không làm, nếu cậu muốn tớ làm thư ký của cậu, tớ, tớ sẽ tức giận thật đấy." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
Dựa trên những thông tin cô có được từ sách và tivi, những cô gái làm thư ký bình thường đều là người thứ ba.
Cô không muốn làm người thứ ba của Tô Bạch, nếu muốn làm thì phải trở thành bà chủ mới đúng!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Khương Hàn Tô trở nên nóng ran, cô lắc lắc đầu nhỏ.
Mình đang suy nghĩ gì vậy?
"Thư ký không muốn làm, vậy làm bà chủ nha? Thân phận này có muốn làm hay không đây?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không muốn." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
"Có một cô gái nói một đằng làm một nẻo, nếu như bà chủ là người khác, đến lúc đó tớ muốn xem cậu khóc như thế nào." Tô Bạch nói.
"Tớ không khóc, từ nhỏ đến lớn tớ chưa bao giờ khóc lần nào." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng đấy, một tiểu Hàn Tô kiên cường bất khuất chưa bao giờ khóc lần nào. Thế nhưng, cậu thật sự đã quên, có vài lần cậu khóc, hình như đều là vì tớ." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô có chút khó chịu, những lần mà cô khóc, đúng là vì hắn, nhưng mấy lần đó đều là bị hắn bắt nạt đến phát khóc.
Thế là, cô tức giận nói: "Mấy lần tớ khóc đó, còn không phải là vì bị cậu bắt nạt à."
Thật ra, bởi vì Tô Bạch, cô khóc đâu chỉ mấy lần.
Tô Bạch cũng chỉ nhìn thấy vài lần đó thôi, nhưng năm ngoái, trong thời gian cô chia tay với Tô Bạch, cô âm thầm khóc không chỉ dừng lại ở con số mười, có khi đến cả trăm lần?
Nghĩ tới đây, sống mũi Khương Hàn Tô hơi cay cay, trong đôi mắt xinh đẹp kia đã rơm rớm nước mắt.
Thực tế, Khương Hàn Tô bình thường là người rất mạnh mẽ nên trong những năm qua, cô ấy chưa từng khóc.
Nhưng chẳng biết vì sao, chỉ cần vừa dính đến Tô Bạch, cô liền cảm thấy rất nhiều uỷ khuất.
Mặc dù là ở trước mặt mẹ cô, chỉ cần Khương Hàn Tô không muốn khóc, cô đều có thể nhịn được, nhưng mỗi lần ở trước mặt Tô Bạch, rất nhiều chuyện, cô không cách nào nhịn được.
Có lẽ, cái này gọi là thích một người, chỉ khi thích một người, mới sẽ tin tưởng hắn, mới có thể trắng trợn không kiêng dè ở trước mặt hắn khóc thút thít.
Không sợ bị hắn nhìn thấy, cũng không sợ bị hắn biết, bởi vì biết hắn sẽ che chở cho mình, mà sẽ không cười nhạo mình, giễu cợt mình.
Tô Bạch vẫn cảm thấy, hắn gặp được Khương Hàn Tô là một điều rất may mắn, nhưng thật ra Khương Hàn Tô gặp được hắn, gặp được hắn sau khi sống lại, mới là điều may mắn nhất.
Trải qua nửa cuộc đời, Khương Hàn Tô nửa đời trầm lặng và cô độc, gặp được Tô Bạch, hẳn là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của cô.
Thực tế, đã từ rất lâu rồi, Khương Hàn Tô cũng đã xác định, nếu như đời này bản thân mình lập gia đình, cũng chỉ có thể gả cho Tô Bạch.
Cũng chính bởi vì vậy, trước đây cô mới do dự và sợ sệt.
Bởi vì cô sợ Tô Bạch sẽ bỏ cô, bởi vì cô sợ Tô Bạch sẽ không muốn cô.
Một khi Tô Bạch không muốn cô, thế giới của cô, hoặc là hủy diệt, hoặc là trở về trạng thái trầm lặng và cô độc như trước kia.
Đương nhiên, Khương Hàn Tô sau khi thất bại trong chuyện yêu đương, cô sẽ càng thêm trầm lặng và cô độc hơn trước kia.
Như vậy, làm sao cô có thể không sợ, không do dự được đây?
Nhưng một khi xác định, cũng đã xác định từ rất lâu rồi
Khương Hàn Tô, chỉ cần thích một người, sẽ thích một đời.
Chỉ cần đối phương không buông tay, cô sẽ không vì thân phận của đối phương sang hèn mà rời đi.
Lâm Trân có thể sử dụng tính mạng của mình để uy hiếp cô một lần, nhưng tuyệt đối không thể uy hiếp cô lần thứ hai.
Khương Hàn Tô sau khi trải qua mấy tháng tự trách, đau đớn và hối hận, cô đã từng phát ra lời thề với mình, một lần nữa ở cùng với Tô Bạch. Nếu như mẹ cô lại giống như lần trước, dùng cách cũ để tách cô và Tô Bạch ra, cô sẽ không đồng ý.
Nếu như mẹ cô muốn lấy cái chết để bức cô, như vậy cô sẽ chọn cách rời đi trước.
Nếu một lần nữa bội bạc và chia tay Tô Bạch, như vậy, những tháng ngày sau đó, nó không khác gì cái chết cả.
Đây chính là tình yêu của Khương Hàn Tô.
Từ giây phút cô gặp lại Tô Bạch ở Khương thôn, cô liền biết cô cần điều gì.
"Sao thế, sẽ không khóc chứ?" Tô Bạch hỏi.
"Ai, ai khóc, tớ không có khóc." Khương Hàn Tô hít một hơi, cố nén nước mắt để không chảy xuống.
"Khóc cũng không sao đâu, giữ ở trong lòng càng lâu càng dễ sinh bệnh. Hơn nữa, cậu mới bao nhiêu tuổi, cảm thấy uỷ khuất thì cứ khóc đi." Tô Bạch cười nói.
Đối với Khương Hàn Tô mà nói, khóc thật ra rất tốt, Tô Bạch sợ chính là cô ấy giấu mọi chuyện trong lòng.
"Nếu cậu thật sự không muốn khóc, vậy thì tớ sẽ nói chút chuyện khiến cậu vui vẻ. Thật ra mấy ngày nay, tớ rất mệt, đặc biệt là ngày hôm nay, khi tớ đến khách sạn cũng đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng tớ vẫn không muốn ngủ, cậu biết tại sao không? Chính là vì một tuần qua tớ không gặp cậu và rất nhớ cậu, muốn trước khi ngủ nghe được giọng nói của cậu, hoặc là nhìn thấy cậu gửi tin nhắn đến cho tớ. Nhưng kết quả là, sau khi cậu gọi điện thoại tới, cơn buồn ngủ của tớ hoàn toàn không còn, trong đầu tớ đều là hình ảnh của cậu. Khương Hàn Tô, cậu nói xem, tớ còn có chuyện phải làm vào ngày mai, nhưng khi nói chuyện với cậu, tớ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, tớ phải làm gì bây giờ đây? Nếu như lần này bởi vì không ngủ được dẫn đến thất bại, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ đấy." Tô Bạch nói.
Ban đầu, cô còn đang cố kiềm nước mắt không cho nó rơi xuống, bởi vì câu nói này của Tô Bạch, chớp mắt biến mất không còn dấu vết.
"Chuyện cậu ngủ được hay không thì có liên quan gì đến tớ cơ chứ?" Khương Hàn Tô mím môi hỏi.
"Cùng cậu không liên quan, nhưng chuyện tớ muốn làm bây giờ nhất, chính là muốn nhẹ nhàng ôm cậu một cái." Tô Bạch nhẹ giọng nói.
Qua huyện, vào thời điểm này không có trăng, thế nhưng mặt trăng đêm nay ở Hải Thành lại vô cùng tròn.
Tô Bạch nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, không nhịn được muốn trở về nhanh nhanh một chút.
Cái này quá giống với hình ảnh hắn sống một mình ở rất nhiều năm trong kiếp trước.
Một căn phòng trống, một mặt trăng, một mình cô độc.
Cuộc sống như thế, hắn từng trải qua ở kiếp trước rồi.
"Hàn Tô." Tô Bạch gọi.
"Hả?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tối mai nhớ gọi điện thoại cho tớ, nếu như cậu bận, gửi tin nhắn đến là được." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô nhẹ nhàng gật gật đầu.