"Cậu ăn chút gì đó trước đi, cậu không ăn không uống nước thì cũng có thể xỉu đó." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cô ấy vội vàng đến, ngay cả khăn quàng cổ mình mua cho cô ấy còn không mang theo.
Tô Bạch cởi khăn quàng cổ của mình xuống và mang lên cổ cho cô ấy.
"Bên ngoài còn đang tuyết rơi, cậu làm như vậy sẽ lạnh đấy." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch nặn nặn mũi của cô, nói: "Lạnh thì lạnh, chỉ cần tiểu Hàn Tô nhà ta không bị lạnh là được."
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Người khác tớ không biết thế nào, nhưng Tô Bạch tớ đây rất thương vợ."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Bạch gọi điện thoại cho dì út đến chỗ họ đang ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Bạch đặt trước hai phòng suite của một khách sạn gần đó.
Vương Thuyền và dì út một phòng, hắn và Khương Hàn Tô một phòng.
Bạc Thành thậm chí còn không có một khách sạn 5 sao nào, ngay cả khách sạn 4 sao cũng chỉ có một cái nằm ở trung tâm thành phố.
Tô Bạch và mọi người đang ở trong một khách sạn 3 sao. Một Bạc Thành nhỏ thế này, một đêm trong căn phòng xa hoa cũng chỉ có năm trăm đồng.
Tô Bạch sở dĩ muốn đặt trước phòng suite, cũng là vì trong phòng suite có vài căn phòng ngủ.
Nếu một người ở một phòng, hắn thật sự lo lắng Khương Hàn Tô sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là sau khi Khương Hàn Tô nhìn thấy hắn mở ra hai phòng, liền hỏi: "Hả, cũng chỉ có hai phòng thôi sao? Còn nhà dì Tô đâu."
"Chỉ có hai phòng, nhà dì Tô một phòng, chúng ta một phòng." Tô Bạch nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nói: "Nhà dì Tô có thể một phòng, nhưng, chúng ta một phòng thì làm sao được?"
Tô Bạch sững sờ, sau đó chỉ vào đầu cô, nói: "Cậu suy nghĩ linh tinh gì thế? Hai căn phòng tớ đặt đều là phòng suite, một căn phòng suite có vài căn phòng ngủ đấy."
"Ừm." Nghe Tô Bạch nói xong, Khương Hàn Tô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật gật đầu.
"Ừm cái gì mà ừm, vừa rồi cậu ăn bao nhiêu, để một mình cậu ở trong một phòng, nếu buổi tối xảy ra chuyện gì thì tớ biết phải làm sao đây?" Tô Bạch không vui nói.
Vừa nãy ăn cơm, Khương Hàn Tô cũng chỉ uống chút nước, cơm canh trên bàn ăn gần như không động vào.
"Không sao đâu, tớ uống nước là ổn. Tớ đọc được trên sách, người chỉ cần uống nước, là có thể không cần ăn cơm vài ngày."
Khương Hàn Tô nói: "Trước khi mẹ tớ còn chưa phẫu thuật xong, tớ thực sự là ăn không ngon."
"Vậy thì uống thêm chút cháo đi, trong khách sạn này có cháo, để tớ gọi người đưa tới, một lát nữa là đến thôi. Mấy ngày sau chúng ta còn phải bận rộn nhiều lắm. Cậu mà không ăn uống được gì, sức của cậu không có thì làm sao bây giờ?" Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Không có sức thì không được, kế tiếp cô còn phải chăm sóc mẹ cô nữa.
Sau khi đến phòng, Tô Bạch dùng thẻ phòng mở cửa, không bao lâu sau, một nồi cháo yến mạch nóng hổi đã được bưng lên.
Hơi nóng từ bên trong phòng không ngừng lan tỏa, Tô Bạch cởi áo khoác của mình ra.
Hắn mở nắp nồi cháo yến mạch, sau đó xới một chén.
Bởi vì mới vừa được nấu xong, cháo còn rất nóng, phải để nguội một lúc mới có thể uống được.
Trong phòng tắm có cung cấp nước nóng, Khương Hàn Tô đi tắm rửa rồi.
Không bao lâu, Khương Hàn Tô mặc áo choàng tắm do khách sạn cung cấp bước ra.
Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải tô điểm*, Khương Hàn Tô vừa mới tắm xong thật sự rất đẹp.
* là câu Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: ý nói đẹp tự nhiên không cần trang điểm
Nhưng nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc, Tô Bạch lúc này nào còn nửa điểm dục vọng, ngược lại là sự đau lòng.
Tô Bạch vẫy vẫy tay, Khương Hàn Tô đi tới.
Hắn nếm thử, vẫn còn hơi nóng, nhưng đã có thể uống được.
Tô Bạch thổi thổi, sau đó đem cháo yến mạch trong chén đưa cho Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô cầm chén tới, uống hết một chén.
Lúc Tô Bạch định xới thêm cho cô, Khương Hàn Tô đưa tay ngăn hắn lại.
Một chén này là cô cố gắng gượng uống hết, còn chén thứ hai thì cô không cách nào uống trôi được.
Lâm Trân tuy đã được cấp cứu xong, nhưng bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng ICU và vẫn chưa được phẫu thuật.
"Uống thêm một chén nữa đi, chén cuối cùng." Tô Bạch nói.
Chén này rất nhỏ, cô ấy chưa có ăn gì vào bụng, chỉ uống một chén thì sao được.
"Tớ thật sự không uống nổi nữa." Khương Hàn Tô lắc đầu nói.
"Nghe lời, cậu không muốn uống là tớ dùng miệng đút cho cậu uống." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong, lại xới cho cô một chén.
Khương Hàn Tô mím mím môi, uống hết cháo yến mạch trong chén.
Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Tớ nói câu đó xong thì cậu liền uống hết, có hơi đau lòng."
"Lớn đến vậy rồi, có người nào dùng miệng đút người khác bao giờ." Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, nhỏ giọng nói.
Tô Bạch mỉm cười, đậy nắp cháo lại, sau đó đi vào phòng tắm thoải mái tắm nước nóng.
Nói thật, ngày hôm nay hắn căng như dây đàn, bắt đầu từ buổi chiều biết tin Lâm Trân xảy ra chuyện, trong lòng hắn không cách nào yên ổn được.
Mãi đến khi đi ra khỏi phòng cấp cứu, Tô Bạch mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Tuy phẫu thuật làm bắc cầu động mạch vành có nguy hiểm, nhưng dù sao rủi ro rất thấp, so với sự nguy hiểm trong căn phòng cấp cứu đó thì nó chẳng đáng là bao.
Sau khi tắm xong, Tô Bạch nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn chín giờ tối rồi.
Khương Hàn Tô cuộn tròn hai chân ở trên ghế sô pha, ngây người ngồi đó.
"Buồn ngủ không?" Tô Bạch đi tới hỏi.
"Không buồn ngủ." Khương Hàn Tô lắc đầu một cái.
Khương Hàn Tô không phải không buồn ngủ, mà là ngủ không được.
Tô Bạch biết, thế là hắn ngồi xuống bên cạnh và kéo cô vào trong lòng mình, nói: "Vậy thì ngồi một lúc đi, đến khi buồn ngủ thì ngủ."
"Ừm." Khương Hàn Tô ngoan ngoãn nằm vào trong lòng Tô Bạch.
Tô Bạch vuốt ve mái tóc dài của cô ấy, ôm cô ấy ngồi rất lâu.
Mãi cho đến hơn mười một giờ, Khương Hàn Tô mới từ trong lòng Tô Bạch đứng lên và đi vào trong phòng ngủ.
Sau khi Tô Bạch đi vào trong phòng của mình, liền nằm ở trên giường, không lâu sau ngủ thiếp đi.
Một ngày này, tâm mỏi lực kiệt, Tô Bạch thật sự rất mệt.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, chuông điện thoại di động đúng giờ đánh thức Tô Bạch.
Tô Bạch đứng dậy chậm rãi duỗi người, đầu vẫn còn hơi mơ hồ.
Vừa mở cửa đi ra ngoài, mới phát hiện Khương Hàn Tô đã dậy từ sớm rồi.
"Sao cậu dậy sớm thế?" Tô Bạch hỏi.
"Bác sĩ bảo hôm nay sẽ có kết quả kiểm tra tiền phẫu." Khương Hàn Tô nói.
"Chỉ có một hạng mục được nói, toàn bộ kết quả kiểm tra phải đợi đến chiều nay mới có thể công bố." Tô Bạch nói.
Đối với một cuộc phẫu thuật lớn như bắc cầu động mạch vành, nhất định phải kiểm tra tổng quát một lần ở tiền phẫu.
Trước khi làm phẫu thuật thật sự, cũng phải đi đến quan sát trạng thái bệnh nhân vài ngày, để có thể làm phẩu thuật khi bệnh nhân ở trạng thái tốt nhất.
Và Lâm Trân lần này muốn xuất viện, ít nhất cũng phải cần thời gian nửa tháng.
"Tiểu Chanh Chanh còn đang ở nhà, nhà dì út còn có vài chuyện phải làm, ở đây có hai chúng ta trực là đủ rồi. Chúng ta không thể để cho dì dượng ở đây chờ đợi quá lâu được, chờ chúng ta đưa dì dượng đi thì qua lại bệnh viện lấy kết quả, vừa hay lúc đó là thời gian thăm bệnh của phòng chăm sóc đặc biệt, cậu thấy thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch nặn nặn mũi của cô và đi vào phòng rửa mặt súc miệng.