Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi dạo một chút trên đường phố Nam Kinh, Tô Bạch dẫn cô ấy đến đây là vì từng dãy cửa hàng mua sắm nằm san sát nhau và hắn muốn mua cho cô vài bộ quần áo. .
Chỉ là Tô Bạch mới vừa muốn đi vào, Khương Hàn Tô như đọc được ý định của hắn liền kéo hắn ra ngoài.
"Cậu vừa mới nói, dù tớ không mặc những bộ quần áo xinh đẹp kia thì vẫn đẹp hơn những người con gái khác mà." Khương Hàn Tô nói.
Cô có thể thấy rõ, các cửa hàng hai bên đều là những thương hiệu xa xỉ, những thứ đồ này, tùy tiện mua một món thôi cũng có giá vô cùng đắt rồi
Tô Bạch lần trước giúp mẹ cô trả rất nhiều tiền chữa bệnh, cô tự nhiên không muốn để cho Tô Bạch tiếp tục tiêu tiền tiếp.
"Chúng ta đến đây rồi, cũng không thể tay không mà quay về được? Nếu như quay về, tớ bị ai đó nói, dẫn theo một cô bạn gái xinh đẹp tới nhưng lại chỉ biết nhìn mà không mua, tớ sẽ trở thành chuyện cười của rất nhiều người trên các con phố." Tô Bạch nói xong thì kéo cô vào trong cửa hàng.
Người đẹp vì lụa, Khương Hàn Tô tuy mặc cái gì cũng rất đẹp, nhưng nếu bổ sung thêm vài bộ quần áo sành điệu hơn, có thể càng tăng thêm sự xinh đẹp.
Đi vào trong cửa hàng bán quần áo, Tô Bạch chọn trúng một bộ váy màu trắng.
Hắn nhìn giá cả một chút, sau đó quay sang nói với nhân viên phục vụ trong cửa hàng: "Cái này, có thích hợp với cô ấy không?"
Nhân viên nữ phục vụ liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô, cười nói: "Ánh mắt của ngài thật tốt, cái này rất thích hợp."
Ngài? Tô Bạch sờ sờ mũi, mình từ lúc nào già đến vậy?
"Được, vậy thì lấy cái này đi, cô gói lại nó giúp tôi." Tô Bạch nói.
"Vâng thưa ngài, ngài vui lòng chờ một lát." Nhân viên phục vụ cầm váy rời đi.
Khương Hàn Tô ngẩn người, Tô Bạch mua quần áo mà không có sự đồng ý của cô, cô nói: "Tớ còn chưa nói đồng ý mà."
"Tớ mua là để cậu mặc cho tớ nhìn, tớ thích là được." Tô Bạch cười nói.
"Ít nhất cũng phải thử qua một lần chứ, nếu không thích hợp thì phải làm sao đây?" Khương Hàn Tô nói.
"Thử cái gì, nhân viên phục vụ đều là người chuyên nghiệp, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể biết được thích hợp hay không thích hợp." Tô Bạch nói.
Tô Bạch làm sao có khả năng cho cô ấy thử được, lỡ như cô ấy thử đồ và nhìn thấy giá trên nhãn mác của bộ đồ, cô ấy tuyệt đối không muốn.
Khi bên kia đóng gói quần áo xong, Tô Bạch thanh toán tiền và mang túi rời đi.
"Bao nhiêu tiền vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không bao nhiêu, một ngàn đồng tiền thôi." Tô Bạch cười nói.
Đúng là hơn một ngàn, nhưng là hơn mười cái một ngàn.
Và hắn không thể nói cho cô biết con số này được
"A? Một ngàn đồng, không đắt lắm?" Khương Hàn Tô sợ người nghe thấy, nhỏ giọng hỏi: "Tớ có thể trả tiền lại cho cậu không?"
"Không thể." Tô Bạch nói.
"Là cậu khăng khăng mua cho tớ, không phải là tớ muốn mua, tớ sẽ không trả lại tiền." Khương Hàn Tô nói.
"Ai bảo cậu trả lại?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, cô vừa mới đếm tiền trong túi, lần này đến Thượng Hải, cô có mang theo tiền.
Chỉ là số tiền không nhiều, chỉ có mấy trăm đồng thôi, nếu cái váy chỉ mấy trăm đồng cô có thể trả lại cho hắn.
Nhưng một ngàn đồng thực sự là quá nhiều, trên người cô không có nhiều tiền đến thế.
"Chờ sau này cậu kiếm được tiền thì cậu sẽ hiểu rõ ngay thôi, chỉ cần có đủ tiền để tiêu xài là được, nhiều ngươi mất rồi không thể mang tiền theo, cuộc đời mỗi người có bao nhiêu năm cơ chứ!" Tô Bạch cười nói.
Giống như hắn ở kiếp trước, nếu như kiếp trước hắn say rượu và không có trọng sinh, hắn liền chết đi rồi.
Vậy số tiền mà hắn kiếm được, những số tiền nằm trong ngân hàng, nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì đây?
"Chú ý đường đi, đừng đụng vào người khác, hoặc là bị người đụng vào." Thấy Khương Hàn Tô cúi đầu, suýt nữa là đụng vào người khác, Tô Bạch kéo cô đến bên cạnh và ôm cô vào trong lòng.
Người đi trên con phố Nam Kinh vào ban đêm rất nhiều, hơn nữa ngày hôm nay là thứ bảy, người càng nhiều hơn.
Thượng Hải là một thành phố về đêm.
Tô Bạch ôm cô, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn các cửa hàng xung quanh.
Nói thật, mối quan hệ giữa hai người đã được xác định hơn hai năm rồi, hắn thực sự chưa mua mấy món đồ đắt tiền tặng cho cô ấy.
Nên khi đến Thượng Hải, hắn muốn mua cho cô ấy toàn bộ mọi thứ để bồi thường lại những thứ đã không mua trước đây.
Thế là, Tô Bạch chỉ cần nhìn thấy món nào đẹp, liền mua cho cô ấy ngay.
Mãi đến khi Khương Hàn Tô tức giận muốn ngồi xe lửa quay về Bạc Thành thì Tô Bạch mới dừng việc mua đồ cho cô.
Cô bé ngốc này nói được làm được, Tô Bạch rất sợ cô ấy một mình ngồi xe lửa quay trở về.
Có vài người con gái được nuông chiều mà trở nên tồi tệ, nhưng Khương Hàn Tô vĩnh viễn không như vậy.
Cô càng được nuông chiều sẽ càng thêm đáng yêu.
Ban đầu là vì Tô Bạch xài tiền hoang phí mới khiến cho Khương Hàn Tô tức giận không để ý đến hắn, nhưng khi nhìn thấy Tô Bạch giả vờ xách không nổi, cô bất đắc dĩ giúp hắn cầm vài món đồ trong tay.
Sau khi cầm giúp Tô Bạch vài túi trong tay hắn, Khương Hàn Tô hừ một tiếng, sau đó không để ý đến hắn nữa, bước nhanh về phía trước.
"Thực sự là, được tiện nghi còn ra vẻ." Tô Bạch mỉm cười, bước nhanh đuổi theo.
Có nhiều người trên bến Thượng Hải, cô bé ngốc này đừng để bị lạc nha.
"Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, cậu có biết khách sạn của chúng ta ở đâu không?" Tô Bạch hỏi.
"Hừ." Khương Hàn Tô hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai giống cậu, đi nhiều lần rồi vẫn còn không quen đường."
Nói xong, Khương Hàn Tô tiếp tục đi về phía trước.
Khách sạn mà nhân viên LOL đặt cho Tô Bạch được coi là tương đối sang trọng, nó nằm cách bến Thượng Hải không xa.
Nhưng dù là như vậy, muốn cho Tô Bạch không đi hỏi đường người khác, hoặc là không cần hướng dẫn đã muốn tìm tới nơi, vậy thì hơi khó khăn.
Nhưng Khương Hàn Tô thì khác, chỉ cần đi qua một lần là cô nhớ rất rõ.
Đi theo cô ấy được vài phút, hắn đã nhìn thấy khách sạn nơi bọn họ ở.
"Trí nhớ của cậu, có thể tham gia Siêu Trí Tuệ được rồi đấy." Tô Bạch nói.
Siêu Trí Tuệ là gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"À, là một chương trình giải trí." Tô Bạch nói.
Lúc này, mùa đầu tiên của Siêu Trí Tuệ tuy đã được phát sóng vào tháng một năm nay, nhưng không quá nổi tiếng. Mãi đến năm 2015. mùa thứ hai có sự xuất hiện của Thủy ca Vương Dục Hoành trong trận đối chiến Trung Nhật, mới xem như bùng nổ.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người đi thang máy lên tầng 15, Tô Bạch dùng thẻ phòng mở cửa phòng ra.
Đi vào bên trong phòng, Tô Bạch mở đèn, trực tiếp nằm ở trên ghế sô pha.
Đi dạo phố hơn một tiếng đồng hồ, có hơi mệt.
Mở tủ lạnh trong phòng lấy hai bình nước, Tô Bạch đưa cho Khương Hàn Tô một bình, sau đó mở tivi lên xem.
"Cậu đi tắm trước đi, cậu tắm xong thì tới tớ tắm, trong phòng tắm có áo tắm, khi cậu tắm xong có thể lấy nó mặc vào." Tô Bạch nói.
Đây là căn phòng khách sạn bốn sao, cho nên có chuẩn bị áo tắm trong phòng.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu và đi vào phòng tắm.
"Trên đời đáng quên nhất là thơ văn của cổ nhân. . ."
"Còn thứ chẳng ai cần đến nhất chính là tương tư. . ."
Chuông điện thoại di động vang lên, Tô Bạch nhận cuộc gọi, là Trần Đức gọi điện thoại tới, có một vài chuyện liên quan đến công ty.
Sau khi nói chuyện một hồi, Tô Bạch cúp điện thoại.
Không có gì hay để xem trên tivi, tâm hồn Tô Bạch như đang bay ở phương trời nào đó.
Vừa rồi lúc đi ngang qua cửa hàng Wolford, Tô Bạch thừa dịp cô ấy đi mua trà sữa, hắn liền đi vào trong mua cho cô ấy một ít tất chân.