- Được rồi, đừng giận nữa, tôi làm xong bài tập trong sách ôn tập lúc sáng rồi, cậu chấm bài đi. Không bao lâu nữa là tới ngày thi cấp 3, bây giờ kiếm nhiều thêm một điểm, đến lúc đó nói không chừng có thể kiếm nhiều hơn một điểm. Nếu như đến lúc đó chỉ kém đúng một hay hai điểm để đậu vào cấp 3 trọng điểm, vậy chẳng phải quá thê thảm sau. - Tô Bạch đau khổ nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn cầm lấy sách ôn tập toán học của Tô Bạch.
Sau khi chấm bài xong, cô ấy vẫn giải thích những câu Tô Bạch làm sai.
Rốt cuộc thì không thể nào thật sự bỏ qua sự tồn tại của hắn, từ cái ngày Tô Bạch chọc giận mình, hình như đã được định sẵn trước rồi.
Buổi chiều học về chính trị nước Anh, rất ít khi thấy học môn lịch sử vào tiết tự học buổi tối.
Chín giờ tối, sau khi tiết tự học buổi tối môn lịch sử kết thúc, hai người lại cùng nhau ở đến mười giờ mới đi.
Khương Hàn Tô khoá cửa, Tô Bạch nói một tiếng chúc ngủ ngon.
Tô Bạch không nghe thấy tiếng trả lời lại, hắn quay người sang, hỏi:
- Hình như hôm nay cậu quên nói tiếng chúc ngủ ngon.
- Ngày hôm nay tôi không muốn nói. - Khương Hàn Tô bĩu môi.
Đến bây giờ cô ấy vẫn còn tức giận.
Hắn nói cấp 2 không ép buộc mình, bây giờ thì ép buộc mình, thực sư là không giữ chữ tín.
- Vì sao? - Tô Bạch tò mò hỏi.
- Cậu không giữ chữ tín, cậu từng nói cấp 2 không ép buộc tôi. - Khương Hàn Tô mở cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
- Ồ, lời cậu nói có phải đang ám chỉ cho tôi biết là đến cấp 3 là có thể ép buộc cậu, đúng không? - Tô Bạch ngạc nhiên hỏi.
Tô Bạch lập tức thay đổi lối tư duy...
Khương Hàn Tô căn bản không phải là đối thủ của hắn, nhưng lần này cô không muốn rút lui.
Cô cắn răng, giống như một con sư tử con nổi giận, lao tới Tô Bạch.
Nhưng dường như cô đã quên một điều, nếu như Tô Bạch không cố ý để cô xông tới thì những gì cô ấy chuẩn bị làm đều là uổng phí.
Trên hành lang này không một bóng người, cô xông tới muốn đạp Tô Bạch một phát, nhưng lại bị hắn trực tiếp ôm lấy.
- Tiểu Hàn Tô à, cái ý nghĩ muốn chạy trốn trước đây của cậu là đúng rồi đấy. Nếu như cậu không trốn, lao vào tôi giống như bây giờ thì đều là uổng phí hết. - Tô Bạch ôm cô ấy cười nói.
Mùi hương trên người Khương Hàn Tô rất dễ chịu, đầu hạ nhiệt độ không nóng lắm, rất mềm mại và ôm rất là thoải mái.
- Tôi, tôi không dám nữa. - Khương Hàn Tô nhìn bốn phía xung quanh, vùng vẫy một hồi, mới kiên quyết thừa nhận.
- Đừng giãy giụa nữa, để tôi ôm một phút, một phút thôi là tôi sẽ buông cậu ra. Nếu cậu cứ giãy giụa thì tôi sẽ ôm cậu lâu hơn. - Tô Bạch uy hiếp nói.
- Chỉ một phút thôi nha. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Giãy dụa cái gì, thật sự là không có tác dụng, Khương Hàn Tô đã hiểu điều này từ sớm rồi.
Hai tay Tô Bạch rất khỏe, bản thân mình không thể nào giãy giụa được.
Cô giãy giụa là vì thẹn thùng.
Cơn gió đầu hạ thổi tới, khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ.
Tô Bạch cúi đầu nhìn một chút, khuôn mặt của cô ấy lúc này rất có sức mê hoặc, nhưng Tô Bạch không dám hôn, mà đem trán của mình đặt lên trán cô ấy.
- Hàn Tô, tôi thật sự rất thích cậu. - Tô Bạch thấp giọng nói.
Nhìn vào đôi mắt sâu thảm của Tô Bạch, Khương Hàn Tô mím mím môi.
Một phút chính là một phút, Tô Bạch cũng không có ôm nhiều, tuy bản thân hắn rất muốn.
Sau một phút, Tô Bạch buông Khương Hàn Tô ra, sau đó giúp cô ấy chỉnh sửa phần tóc trên trán một chút, cười nói:
- Thật đẹp.
Sau đó Tô Bạch giơ giơ tay, cười nói:
- Chúc ngủ ngon.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
- Tô... Tô Bạch.
- Hả?
- Ừm, chúc ngủ ngon. - Cô ấy ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói.
- Đồ ngốc. - Tô Bạch cười nói.
Một tiếng chúc ngủ ngon này làm trong lòng Tô Bạch lập tức cục kỳ sung sướng.
Nhưng ngay khi Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô vẫn còn đứng ở trên hành lang lại ngồi xổm xuống che kín gương mặt nhỏ của mình.
Bây giờ cô ấy mới nhớ tới một chuyện, đó chính là trước đó hắn chọc mình tức giận. Kết quả là bị hắn chiếm tiện nghi, ôm chằm lấy mình, đã vậy cái câu chúc ngủ ngon mình không muốn nói cho hắn nghe. Rõ ràng trước đó mình tức giận không muốn nói, vì sao cuối cùng còn nói ra cơ chứ?
Ô ô ô, thật là mất mặt!
Người đàn ông này, thật là đáng sợ!
Thật sự rất muốn trốn!
Nhưng trốn không được!
Làm sao bây giờ!
Quá ngốc rồi!. . .
Tô Bạch trở về ký túc xá, chỉ nhìn thấy bốn người đang xoay cổ tay, mấy người khác còn chưa trở về, bọn họ sắp đến giờ đi ngủ rồi.
- Mấy người khác đâu? - Tô Bạch hỏi.
- Leo tường ra ngoài đi quán net rồi. - Lý Nguyên Nguyên nói.
- Ngày mai là ngày nghỉ, không chờ được sao? - Tô Bạch hỏi.
- Gần đây, có một trò chơi mới xuất hiện trong quán nét gọi là LOL gì đó, bọn họ vừa về tới phòng ngủ là nói về chuyện đó ngay. Nói chuyện một hồi thì trực tiếp rủ nhau leo tường rồi. - Lý Nguyên Nguyên nói.
Phía sau lầu học lớp 7 khu trường mới có một cây cổ thụ trăm năm, cành cây cổ thụ vừa vặn sát bên tường.
Bởi vậy, gần đây có không ít học sinh leo cây trốn ra ngoài lên mạng vào ban đêm.
Đều là học sinh sống ở nông thôn, người nào mà chẳng là cao thủ leo cây, chỉ cần có cây, muốn leo tường ra ngoài lên mạng, thực sự quá dễ dàng.
- Không chỉ mấy người bọn hắn, phòng ngủ Mộ Vĩ Sơn và Thịnh Tự Cường sát vách cũng đều đi ra ngoài rồi. - Lý Nguyên Nguyên lại nói.
- Thật sự là bọn họ không sợ chủ nhiệm lớp dùng thước đánh sao. - Tô Bạch súc miệng xong, trực tiếp lên giường ngủ.
Trong ký túc xá có người kiểm tra, mà người kiểm tra chính là Vương Thành.
Những chuyện giống như trong tiểu thuyết kêu gọi sự trợ giúp là không thể được, bởi vì Vương Thành đi vào từng nơi một kiểm tra.
Hễ tra ra được người nào trốn ra ngoài, hắn đánh một trận ở đây, còn có thể báo cáo cho chủ nhiệm lớp, để chủ nhiệm lớp đánh thêm một trận nữa.
Cho nên Tô Bạch thật sự khâm phục lá gan của bọn họ.
Vì lên mạng, đến cái mạng cũng không cần.
Mười giờ rưỡi, Vương Thành đúng giờ đi kiểm tra.
Ông ghi tên những người không có mặt trong phòng ngủ, sau đó nhìn Tô Bạch đã ngủ say mà không hiểu lý do vì sao.
Học kỳ này, ngoại trừ nửa tháng đầu Tô Bạch từng đi ra ngoài, thời gian sau hắn không chỉ ngủ đúng giờ, mà còn đúng mười giờ hơn đi ngủ.
Đối với Vương Thành, người rất hiểu rõ Tô Bạch, ông ấy hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên ông vẫn luôn được nhận thuốc là, đúng là dễ giải quyết.
Năm giờ sáng, Tô Bạch đánh răng rửa mặt, sau đó xuất hiện tại cửa phòng học.
Chỉ là cửa bị khóa, Khương Hàn Tô thường đến trước năm giờ, nhưng hôm nay vẫn chưa tới.
May là hiện tại không phải là mùa đông, Tô Bạch cứ thế nằm nhoài trên lan can thổi gió, chờ Khương Hàn Tô.
Mãi đến tận 5 giờ 15 phút, Khương Hàn Tô mới xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Mùa hè trời sáng rất nhanh, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Bạch ở lầu ba đang nhìn cô ấy.
Sau đó cô ấy lấy ra chìa khoá, bắt đầu chạy lon ton lên lầu.
Vẻ mặt Tô Bạch có chút khó coi, bởi vì cô ấy từ ký túc nữ đi ra liền bắt đầu chạy.
Dục Hoa mới rất lớn, khoảng cách từ ký túc xá nữ đến lầu học lớp 9 còn phải băng qua một sân bóng rổ.
Bản thân Khương Hàn Tô có bệnh hạ đường huyết, cô ấy chạy tới như thế, còn muốn chạy lên lầu, thân thể làm sao có khả năng chịu đựng nổi?
Tô Bạch nhanh chóng chạy xuống lầu và gặp được cô ấy ở lầu một, hắn ngay lập tức chặn lại.
- Tôi xin lỗi, tôi tới trễ, cậu đợi lâu không? - Khương Hàn Tô đầy áy náy nói. Khuôn mặt của cô ấy có hơi trắng bệch, trên trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi lạnh.
- Khương Hàn Tô, cậu muốn chết sao? - Tô Bạch bình tĩnh hỏi.