Hắc sắc giới chỉ sau khi rơi xuống thì lăn ra tới vị trí gần cánh cửa.
Đang khi Lâm Lôi mới bước được có 3, 4 bước ra tới gần cửa thì cả người bỗng khựng lại. Nó rất rõ ràng có thể cảm nhận thấy chân mình vừa đạp phải một vật gì đó giống như là một tảng đá khá lớn vậy.
"Vừa rồi trong lúc kiểm tra, khi đến gần cánh cửa này thì đến một viên đá cũng chẳng có, hẳn là một mẩu gỗ vụn văng ra từ cái giá gỗ bị vỡ rồi. Lâm Lôi cứ nghĩ đến cái giá gỗ bị vỡ là khí tức lại đầy một bụng, bèn dùng chân hung hăng toan đạp vỡ cái 'khối gỗ vụn' đáng ghét kia.
Cứ theo như suy đoán của nó, thì nếu đó là một mảnh gỗ vụn, ắt là một cước có thể đạp vỡ, chỉ có điều – "Ai nha, sao lại cứng như vậy? Vật dưới chân là cái gì thế nhỉ?" Lâm Lôi cảm thấy dưới chân mình là một thứ gì đó cứng rắn vô cùng, bèn nhấc chân ra cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy một vật màu đen giống hình cái nhẫn đeo tay bất động nằm trên mặt đất, trên bề mặt bao phủ một lớp bụi, thật là không thuận mắt.
"A, là giới chỉ?" Lâm Lôi đảo mắt như một tên trộm, trong lòng vui sướng nhặt cái hắc sắc giới chỉ dưới đất lên, sau đó sử dụng cái ống tay áo đã bẩn chà sát thật mạnh mấy cái, đến lúc đó nó mới có thể nhìn thấy thật rõ ràng diện mạo thực sự của cái thứ hắc sắc giới chỉ này.
Toàn bộ ngăm đen, chất liệu thì nhìn vừa giống gỗ, lại vừa giống như đá.
Hắc sắc giới chỉ này được làm bằng một thứ tựa gỗ mà cũng tựa đá, mặt trên thân có khắc một thứ hoa văn gì đó ngoằn nghoèo trông rất mơ hồ - "con giun" chăng? Lâm Lôi nghi hoặc quan sát cái nét điêu khắc đó.
Mới thoáng nhìn một cái, Lâm Lôi đã nhận định rằng cái thứ 'ngoằn nghoèo mà lại dài dài' kia chính là một 'con giun'.
Nó cười tự nhủ: "Cái thứ điêu khắc này thật là ẩu. Có vẻ như cái người đã tùy tiện điêu khắc này trình độ may ra cũng chỉ khá hơn nó một tẹo. Ài, đáng tiếc thật, trên chiếc hắc sắc giới chỉ này đến một chút 'kim cương' cũng không có chứ đừng nói gì đến ma pháp tinh thạch trân quý."
Thường thì giới chỉ ở trên đều có nạm kim cương hoặc ma pháp tinh thạch.
Đáng tiếc là cái hắc sắc giới chỉ này lại chỉ được làm bằng một thứ vật liệu nửa gỗ nửa đá màu ngăm đen, ngay đến một chút bóng dáng của kim cương, ma pháp tinh thạch cũng chẳng thấy, rõ ràng là chẳng đáng một xu.
Không biết tại sao, Lâm Lôi lại cảm thấy thích cái hắc sắc giới chỉ này. Đoán chừng nguyên nhân cũng là do nó là thứ chiến lợi phẩm duy nhất thu được sau một phen hao phí rất nhiều khí lực để tầm bảo tại cổ ốc.
"Ầy, giới chỉ này hơi to một chút so với ngón tay ta, không thể nào đeo trên tay được... Hay là đi kiếm một sợi chỉ xỏ vào để đeo đằng trước ngực." Đôi mắt Lâm lôi bỗng sáng rực lên.
Năm nay Lâm Lôi mới có 8 tuổi, ngón tay so với người trưởng thành thì bé hơn nhiều, không thể nào đeo được cái hắc sắc giới chỉ này.
"Cái hắc sắc giới chỉ này, không biết nên đặt tên cho nó là gì nhỉ? Con giun giới chỉ? Không được, nghe thật kém phong độ." Trầm ngâm trong chốc lát, đôi mắt Lâm Lôi bỗng sáng ngời. "Ha ha, cái hình ngoằn nghoèo gì đó, cũng có thể coi là 'Rồng' được. Rồng uốn lượn trên giới chỉ. Vậy thì gọi là... Bàn Long đi, Bàn Long giới chỉ!" Mặc dù trong lòng, Lâm Lôi chỉ xem cái thứ ngoằn nghoèo kia là một con giun, nhưng nó vẫn giữ nguyên ý kiến, đặt tên là 'Bàn Long giới chỉ'.
"Bàn Long giới chỉ!" Lâm Lôi giơ cái Bàn Long giới chỉ màu ngăm đen đó lên, nở ra một nụ cười sáng lạn.
Bởi kinh tế của gia tộc gặp khó khăn, nên từ nhỏ tới lớn thì đây là vật đeo trước ngực đầu tiên của Lâm Lôi. Đặc biệt là món đồ trang sức này là do nó phải hao phí khí lực của chính mình mới tìm được, cho nên lại càng cảm thấy yêu thích.
"Ôi, không hay rồi, sắp đến buổi huẩn luyện tối."
Lâm Lôi đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vô cùng lo lắng, lại nhìn lại cái bộ dạng bẩn thỉu của mình, chẳng khác gì so với một tên ăn mày. "Không xong!" Nó không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức phi như bay ra khỏi cổ ốc, sau đó chạy vụt tới phòng tắm.
"Ào ào!"
Lâm Lôi trực tiếp xối nước lên người, da dẻ toàn thân lộ ra sắc thái khỏe mạnh, cơ bắp toàn thân vô cùng đẹp đẽ, tất cả đều là thành quả rèn luyện của Lâm Lôi. Theo nước trôi đi, những bụi bẩn trên người cũng nhanh chóng được gột sạch. Bằng tốc độ nhanh nhất, ghét trên người được rửa sạch sẽ, sau đó hỏa tốc thay bộ trang phục huấn luyện mới vào.
"Chỉ, chỉ -" Lâm Lôi cuống cuồng đi tìm chỉ để xâu 'Bàn Long giới chỉ'. Đột nhiên, nó đã liếc thấy chiếc bố y đã sờn của mình. Ánh mắt rực sáng, nó trực tiếp rút ra một sợi chỉ từ chiếc áo đã cũ."
Vải bố, mặc dù rất tầm thường nhưng lại hết sức dai. Sợi chỉ bằng vải bố này cũng vô cùng chắc chắn.
Bàn Long giới chỉ nhanh chóng được nâng lên, sau đó xỏ qua rồi trực tiếp đeo trên ngực.
"Muộn chắc rồi, lần đầu tiên đến muộn a." Lâm Lôi hỏa tốc lao ra khỏi phòng, vừa chạy vừa nhét món 'Bàn Long trang sức' vào trong ngực áo, cảm nhận được cái lạnh toát ra từ dây chuyền Bàn Long, tâm tình Lâm Lôi cũng tràn ngập hứng khởi.
Đến muộn một lần, nhưng lại được đánh đổi bằng Bàn Long giới chỉ.
Lâm Lôi trái lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thoắt cái Lâm Lôi đã ra đến đại môn của phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc, sau đó nhắm hướng khoảng đất trống ở phía đông của Ô Sơn trấn mà lao tới. Tại ngã tư của Ô Sơn trấn, không ít những thôn dân đã trở về sau một ngày làm việc bận rộn. Thấy Lâm Lôi hỏa tốc cắm đầu cắm cổ chạy, mọi người đều đã đoán được nguyên nhân.
"Lâm Lôi thiếu gia, đừng chạy gấp, cẩn thận té ngã."
"Hi Nhĩ Mạn đại nhân rất nghiêm khắc, Lâm Lôi thiếu gia e rằng sẽ phải chịu phạt rồi."
Ba Lỗ Khắc gia tộc đối xử rất tốt với những người bình dân, vì thế nên mọi người đối với Lâm Lôi cũng vô cùng yêu mến.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc sẽ trừng phạt ta thế nào đây?" Trong lúc chạy, Lâm Lôi trong lòng cũng nghĩ đến vấn đề này, lúc này thì Lâm Lôi căn bản không thể nói chuyện trực tiếp với Hi Nhĩ Mạn thúc thúc được, trong chốc lát đã chạy tới mô đất trống nằm phía đông của Ô Sơn trấn.
Mà lúc này, cả ba đoàn đội đều đã tập trung rất đầy đủ, Hi Nhĩ Mạn đang đứng nói chuyện ở phía trước, vừa nghe thấy tiếng Lâm Lôi đến, ánh mắt lãnh lệ của ông ta lập tức quét tới.
Lâm Lôi vội chạy tót vào đoàn đội bên cạnh, sau đó đứng im, trong lòng thấp thỏm chờ Hi Nhĩ Mạn lên tiếng.
"Hôm nay huấn luyện nhiệm vụ gia phạt lên gấp đôi, trở lại đội." Hi Nhĩ Mạn lạnh nhạt nói.
"Vâng!" Lâm Lôi ngẩng cao đầu, dạ ran tuân mệnh.
Đám thiếu niên bên cạnh không khỏi thầm tặc lưỡi, chỉ đến muộn có chút xíu mà đã bị gia phạt tăng gấp đôi. Xem ra hôm nay Lâm Lôi không về kịp cơm chiều rồi.
Đang lúc Lâm Lôi hướng về đoàn đội ở giữa của mình mà chạy tới thì đột nhiên – "Oành!" Đến cả đại địa cũng phải chấn động, những chấn động ấy dường như có tiết tấu, dường như có một vật gì đó khổng lồ đang bước từng bước tới, khiến cho mặt đất rung lên như thể có động đất vậy.
"Phía đông, là từ phía đông truyền tới." Lâm Lôi loáng cái đã xác định được phương hướng.
Không riêng gì Lâm Lôi, cả Hi Nhĩ Mạn, La Thụy, La Kiệt cùng mọi người trên mặt đều lộ ra sắc thái trịnh trọng nhìn về hướng đông. Mặt đất chấn động càng ngày càng mạnh, tất cả đám thiếu niên đều có thể cảm nhận được tiết tấu. Nhất định là một vật khổng lồ đang hướng đến nơi này.
Tiếng bước chân chấn động mặt đất đó, cứ mỗi lần chấn động là lại như đè nặng xuống trái tim của Lâm Lôi.
Rốt cuộc vật khổng lồ đó là thứ gì?
Lâm Lôi hai mắt trợn ngược, nhìn chằm chằm về phía đông.
(Hết chương 7)