Q.9 - Chương 20: Vũ thần môn

Bàn Long

Ngã Cật Tây Hồng Thị 25-07-2021 09:56:57

Đêm xuống, số người trong phủ bá tước đã giảm đi rất nhiều, đại đa số các quý tộc đã rời đi. Yến tiệc đính hôn lúc này, ngoại trừ người của phủ bá tước ra chỉ còn một ít khách nhân quan trọng. "Ốc Đốn, ca ca của ngươi đâu rồi?" Da Lỗ tay cầm hai bình rượu, đi đến bên Ốc Đốn hỏi, "cả buổi chiều chẳng ai thấy hắn đâu cả?" "Ca ca của ta hắn cùng với người tên Hoắc Đan kia, không biết đi đến chỗ nào". Ốc Đốn lắc đầu nói, "chúng ta đi tìm hắn, với tính cách của đại ca ta, nói không chừng đã chạy đến sân luyện công tu luyện rồi". Da Lỗ rời khỏi khách phòng, đi dọc theo hành lang, chỉ trong chốc lát đã đi thẳng tới sân luyện công bên ngoài hậu viên. "Tí tách!" "Tí tách!" Trên ngọn giả sơn bên cạnh sân luyện công có dòng nước chảy chầm chậm, trong sự yên tĩnh của sân luyện công tiếng nước chảy nghe thật rõ ràng. Lâm Lôi khoanh chân ngồi trên bãi cỏ không hề cử động. Nếu đến gần quan sát cẩn thận, có thể phát hiện cơ bắp trên thân thể Lâm Lôi liên tục co rút lại rồi duỗi ra theo một tiết tấu kì lạ, mà từ thân thể của Lâm Lôi bỗng nhiên sinh ra một làn gió. Tâm linh dung nhập với đại địa rộng lớn, dung nhập với gió khôn cùng. "Đông!" "Đông!"... "Hô!" "Hô!"... Lâm Lôi nhắm mắt lại, cảm giác như thiên địa chỉ còn lại sự rung động của mạch động từ trong tâm linh, cùng với những cơn gió vô hình tràn ngập giữa đất trời. Chẳng biết qua bao lâu, hai mắt Lâm Lôi mới từ từ mở ra. "Đại nhân đã nói, nếu không có lệnh của người, bất cứ ai cũng không được phép tiến vào". "Ta cũng không được?" Da Lỗ có vẻ rất thất vọng. "Da Lỗ lão đại. Tiến vào đi". Lâm Lôi trên mặt có nét tươi cười, đứng thẳng dậy. Da Lỗ vừa đi vào, thấy Lâm Lôi liền cười a a, nói: "Lão tam, ta biết ngươi vừa luyện tập ở đây xong. Ta nói, ngươi khắc khổ như vậy để làm gì chứ? Ngươi cũng đã trở thành thánh vực đỉnh phong rồi, đã lợi hại như vậy rồi!" Lâm Lôi cười cười, liếc mắt nhìn Da Lỗ một cái. Trong lòng Da Lỗ, Lâm Lôi đã là tuyệt đỉnh cường giả rồi, ngay cả Áo Bố Lai Ân đế quốc hoàng đế cũng phải khách khí với Lâm Lôi như vậy. Nhưng sau khi tiếp xúc với Hoắc Đan rồi, Lâm Lôi lại biết mình vẫn chưa đủ mạnh. "Đến đây, uống với ta hai chén, hôm nay chưa uống với ngươi chút rượu nào". Da Lỗ mang hai bình rượu trong tay đặt xuống mặt bàn đá. Lâm Lôi cũng ngồi xuống, lật tay, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai cái chén rượu. "Đáng tiếc, lão Tứ lại vắng mặt". Lâm Lôi lắc đầu than vãn. Một tháng trước, khi kiều an bệ hạ tuyên bố ai là người được chọn làm con rể, Lôi Nặc đã rời khỏi đế đô. Không có cách nào, mệnh lệnh trong quân ngũ đưa ra, hắn muốn không đi cũng không được." Da Lỗ nói một cách bất đắc dĩ, "Lần trước thật là khéo hợp. Ba anh em chúng ta mới được tụ hợp một lần. Lão tứ thì tốt rồi. Về phần lão nhị, muốn gặp thì phải đi Ngọc Lan Đế Quốc thôi." Ngọc Lan đế quốc cùng Áo Bố Lai Ân đế quốc khoảng cách quả có chút xa xôi. Cùng hảo huynh đệ nói chuyện trên trời dưới đất, Lâm Lôi trong lòng cũng rất hứng thú, thấy mình hà tất phải chạy đến Chí cao vị diện kia chém giết làm gì? Niềm vui thú của tu luyện, chính là từ trong tâm linh lần lần cảm ngộ, chứ không phải là chém giết trong gió tanh mưa máu. "Lão tam, qua vài ngày nữa ta cũng phải rời khỏi đế đô rồi". Da Lỗ cảm khái nói, "không có cách nào khác, tuổi ta còn trẻ. Trong thương hội có rất nhiều chuyện phải làm, nếu không, sau này không có kinh nghiệm để cầm quyền." Lâm Lôi cũng hiểu được. Với thương hội có cấp bậc như Đạo Sâm thương hội, tuyệt sẽ không đơn giản là cha truyền con nối, nếu không, sợ rằng Đạo Sâm thương hội không thể lớn mạnh như vậy được. Đương nhiên, nhi tử của Hội trưởng quả là cũng có chút ưu thế. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có năng lực, có kinh nghiệm, thành tích. "Một tháng sau, Áo Lợi Duy Á cùng Bàn Thạch Kiếm Thánh Hắc Đức Sâm quyết đấu, ngươi chắc cũng không đến xem phải không?" Lâm Lôi cười nói. "Đúng vậy". Da Lỗ phảng phất cười, nói: "Ta dù sao cũng chỉ là một ma pháp sư, đi xem hai đại thánh vực chiến sĩ quyết đấu thì hiểu được bao nhiêu chứ?" Lâm Lôi đột nhiên buông chén, nhìn về phía ngoài cửa: "Có người đến". "Ai?" Da Lỗ nghi hoặc hỏi, còn có người khác biết ngươi ở đây sao?" "Là hai người của Vũ Thần Môn". Lâm Lôi cười nhạt nói. Trở thành thánh vực cường giả là đã có thể dùng tinh thần lực để tìm kiếm rồi, một cái phủ bá tước nho nhỏ muốn dùng tinh thần lực bao trùm hoàn toàn thật rất dễ dàng, tự nhiên là cũng dễ dàng tìm được Lâm Lôi. Trên đường đến hậu viện, bọn họ vẫn chưa hết kinh ngạc vì mệnh lệnh của sư phụ phân phó. "Thực lực của Lâm Lôi mặc dù là không tệ, nhưng sư phụ cũng không cần phải quan tâm vậy a". Lan Khoa lắc đầu nói. "Ta cũng có chút không hiểu". Tạp Tư La Đặc cũng cảm thấy nghi hoặc. Hai người mang nỗi nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc cũng đi đến cửa hậu viện, trong lúc này, thủ vệ ở cửa hậu viện đã sớm mở cửa rồi. Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa cùng nhìn nhau một cái. "Lâm Lôi này cũng biết chúng ta đã đến.". Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người liếc mắt một cái đã thấy được Lâm Lôi đang ngồi cùng một chỗ với Da Lỗ. Thấy Da Lỗ cũng ở đây, hai người bọn Tạp Tư La Đặc nhướng mày. Da Lỗ liền đứng lên: "Lão tam, có người đến tìm ngươi, ngươi nói chuyện với bọn họ đi, ta ra đại sảnh trước đây". Lâm Lôi gật gật đầu. Đợi đến khi Da Lỗ rời đi, Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người mới ngồi xuống. Lâm Lôi dò hỏi: "Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa, hai người các ngươi đến đây có chuyện gì?" Tạp Tư La Đặc cười nói: "Lâm Lôi, sư phụ của hai sư huynh đệ bọn ta muốn mời ngươi đến Vũ Thần Môn". "Vũ Thần mời ta đến Vũ Thần Môn?" Lâm Lôi thật có chỗ không dám tin. Vũ Thần thân phận đến bực nào chứ, đến mời mình làm gì? Lan Khoa bên cạnh gật đầu nói: "Lâm Lôi, sư phụ quả thật có nhắc với chúng ta, để cho ngươi đến Vũ Thần Môn. Hơn nữa, bây giờ sư phụ còn phân phó cho đại sư huynh tự mình đến tiếp đãi ngươi. Lâm Lôi, ngươi nên biết rằng năm đó, Bàn Thạch Kiếm Thánh Hắc Đức Sâm đến Vũ Thần Môn cũng không được đại sư huynh ta tiếp đãi". "A?" Trong lòng Lâm Lôi chấn động, đại sư huynh của Vũ Thần Môn là người như thế nào? "Đại sư huynh của các ngươi, chính là đệ tử đầu tiên của Vũ Thần, vậy, bây giờ hắn đã bao nhiêu tuổi rồi?" Lâm Lôi đột nhiên nghĩ minh bạch được vấn đề này. Trời ạ, người này của Vũ Thần chắc là sinh ra từ hơn năm ngàn năm trước rồi. Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa đều nở nụ cười. "Đúng vậy, đại sư huynh năm nay đã hơn năm ngàn tuổi rồi, so với sư phụ cũng không nhỏ hơn bao nhiêu". Tạp Tư La Đặc gật đầu đáp, " sư phụ để cho đại sư huynh tiếp đón ngươi, thật làm cho ta và sư đệ rất kinh hãi." Lâm Lôi biết, Vũ Thần Môn này hai ba trăm năm mới thu một đệ tử chân truyền. Người nhỏ nhất bây giờ chính là Bối Lỗ Mặc, chỉ trên dưới ba mươi mà thôi. Còn lớn nhất là đại sư huynh, đã hơn năm ngàn tuổi rồi. "Được, vậy bao giờ ta có thể đến?" Lâm Lôi cười hỏi. "Lúc nào cũng được, vậy... đây là tín vật của ta, ngươi tới Vũ Thần Môn, trực tiếp đưa tín vật này giao cho bọn môn hạ đệ tử, bọn chúng sẽ báo cho ta biết ngay". Tạp Tư La Đặc lật tay đưa ra một khối lệnh bài nhỏ màu đỏ, trên mặt trước có khắc tên của Tạp Tư La Đặc. Lâm Lôi tiếp nhận lệnh bài này, gật đầu cười nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ đến". Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người gật đầu, rồi liền rời đi. Đáy lòng Lâm Lôi lại bắt đầu suy nghĩ. Đại sư huynh của Vũ Thần Môn đã hơn năm ngàn tuổi rồi, vậy thực lực của hắn mạnh đến bực nào? Cùng so với Bàn Thạch Kiếm Thánh thì mạnh yếu ra sao? Lâm Lôi không tin tưởng lắm, Bàn Thạch Kiếm Thánh dù sao chỉ mới vài trăm tuổi mà thôi. Còn tên đại sư huynh đó ở trong Vũ Thần Môn một mực tu luyện, lại có Vũ Thần truyền thụ hơn năm ngàn năm, thực lực làm sao có thể yếu được?... Trên ngọn núi chính của Vũ Thần sơn có rất nhiều kiến trúc, nơi này chắc là nơi các đệ tử ký danh của Vũ Thần Môn cư ngụ. Đồng thời, còn có Khải Ni Ân, Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa ba người bình thường chủ trì các việc lớn nhỏ trong Vũ Thần Môn. Gió núi thổi rất mạnh, có rất nhiều đệ tử ký danh của Vũ Thần Môn đang tu luyện. "Hát!" Một cự thạch nặng mấy ngàn cân bị đá bay rất nhanh về phía một người trong đó. Người kia cũng tùy tiện một cước đá nó bay ngược trở lại... Hai gã đệ tử ký danh của Vũ Thần Môn này đều dễ dàng đá bay cự thạch nặng mấy ngàn cân. Chủ yếu nhất là cự thạch này không bị hư hại chút nào. Sự vận dụng sức mạnh, đấu khí thật rất xảo diệu. Lúc này, một đạo thân ảnh như làn khói xanh, nhẹ nhàng từ sơn đạo của Vũ Thần sơn bay đến. Trong nháy mắt công phu đã lên đến khoảng sân rộng của Vũ Thần Môn. "Ân?" Một đệ tử ký danh của Vũ Thần Môn kinh ngạc nhìn kẻ mới đến. Vừa rồi, hắn hoàn toàn không thấy có ai, đột ngột trước mắt bỗng hiện ra một người. "Ngươi là... Lâm Lôi đại sư?" Ký danh đệ tử này đã nhận ra rồi, lần đó, hắn cũng đến Đấu Võ trường để trợ uy cho Bố Lỗ Mặc. Lâm Lôi gật đầu mỉm cười: "Tạp Tư La Đặc mời ta đến, đây là lệnh bài của hắn, ngươi đi thông báo một chút". Lâm Lôi tiện tay đưa lệnh bài cho đệ tử ký danh nọ. Ký danh đệ tử này liền nói: "Ta phải đi thông báo, xin Lâm Lôi đại sư nghỉ ngơi tại đây một lát". Lâm Lôi gật gật đầu. Lễ đính hôn của Ốc Đốn đã qua hai ngày rồi, mà hôm nay, Lâm Lôi muốn tự mình đến Vũ Thần Môn này để mở rộng kiến thức một chút. "Đó là Lâm Lôi đại sư, nghe nói hắn mới có hai mươi bảy tuổi". "Ngay cả Khải Ni Ân sư huynh cũng bị đánh bại một cách đơn giản như vậy.". "Ngày đó ta cũng có ở đó, chỉ có một chiêu, Khải Ni Ân sư huynh thật quá yếu so với Lâm Lôi đại sư". "Khải Ni Ân sư huynh là đệ tử thân truyền thứ 25 của sư phụ, thực lực có yếu một chút cũng có thể giải thích được. Ta nghĩ, Tạp Tư La Đặc sư huynh nếu so với Lâm Lôi đại sư không chừng không hơn kém bao nhiêu rồi. Nếu là người đứng thứ mười, thậm chí là trong mười sư huynh đứng đầu ra mặt thì đối phó Lâm Lôi hẳn sẽ nhẹ nhàng thôi." Ký danh đệ tử của Vũ Thần Môn vừa thấp giọng đàm luận với nhau, vừa nhìn trộm Lâm Lôi. Những đệ tử ký danh này, không ai không phải là thiên tài, mỗi người đều rất kiêu ngạo, rất tự hào. Nhưng bọn họ so với Lâm Lôi quả thực có chênh lệch rất lớn. "Lâm Lôi". Một đạo âm thanh vang dội đột ngột phát ra. Tạp Tư La Đặc từ trong chạy ra, trên mặt đầy vẻ tươi cười: "Ngươi quả nhiên đã tới rồi, mau theo ta đến Thanh Lôi Phong đi". "Không phải ở đây sao?" Lâm Lôi nghi hoặc hỏi. Hiển nhiên là ở ngọn núi chính này có nhiều kiến trúc nhất, còn trên bốn ngọn núi khác bên ngoài hầu như không thấy một kiến trúc nào. Tạp Tư La Đặc cười, nói: "Lâm Lôi, đệ tử ký danh của Vũ Thần Môn chúng ta đều là ở núi chính, bình thường ta cùng Lan Khoa sư đệ, Khải Ni Ân sư đệ quản lý bọn chúng. Còn các sư huynh khác bọn họ đều ở những ngọn núi kia". Lâm Lôi khẽ gật đầu. Tạp Tư La Đặc lập tức mang Lâm Lôi trực tiếp đi đến một ngọn núi khác. Lâm Lôi, Tạp Tư La Đặc xiên xiên bay đi nhẹ nhàng như đi dạo trên đất bằng, tự nhiên như chim bay trong gió. "Tạp Tư La Đặc, ngươi là đệ tử thân truyền thứ mấy của Vũ Thần a?" Lâm Lôi dò hỏi. "Ta? Là người thứ hai mươi hai". Tạp Tư La Đặc cười, nói. "Ngươi hiện tại đã đạt đến thánh vực đỉnh phong chưa?" Lâm Lôi liền hỏi tới. Vừa rồi, ở trên sân hắn nghe được bọn đệ tử nói Tạp Tư La Đặc có thể so sánh với mình, nên Lâm Lôi mới hỏi như vậy. Tạp Tư La Đặc gật đầu đáp: "Đúng vật, bất quá, ta lại không phải là đối thủ của ngươi. Tốc độ của ngươi có thể vượt qua cả Áo Lợi Duy Á, thật sự rất kinh người". Nhưng trong đầu Lâm Lôi lại không ngừng suy nghĩ. Đệ tử thân truyền thứ hai mươi hai cũng là thánh vực đỉnh phong rồi, vậy những đệ tử trước nữa thì sao? "Tạp Tư La Đặc, Bàn Thạch Kiếm Thánh Hắc Đức Sâm kia được xưng là thánh vực đệ nhất cường giả, hắn có so được với đại sư huynh của ngươi không?" Lâm Lôi dò hỏi. "Làm sao so được?" Tạp Tư La Đặc cười xòa một tiếng: "Hắc Đức Sâm mặc dù đúng là đã lĩnh ngộ đại địa pháp tắc tương đối cao rồi, nhưng mà trong Vũ Thần Môn bọn ta mạnh hơn hắn không phải chỉ có một người. Sở dĩ Hắc Đức Sâm có thể thành danh chính là bởi vì Đại sư huynh, nhị sư huynh của ta bọn họ đã hơn năm ngàn tuổi rồi, đã sớm lánh đời mấy ngàn năm, sao có thể cùng một hậu bối mới mấy trăm tuổi tranh danh hiệu?" Lâm Lôi bỗng hiểu được chút ít rồi. "Không cần nói Vũ Thần Môn chúng ta, ta được biết, như Sát thủ vương Hi Tắc kia, một ngàn năm trước từng cùng sư huynh ta luận bàn, nhưng hai người bất phân thắng bại. Ta nghĩ, nếu như Hi Tắc muốn ra tay đối phó Hắc Đức Sâm, tuyệt đối có thể thủ thắng một cách dễ dàng." Tạp Tư La Đặc khẳng định nói. Lâm Lôi ngẩn ra. Hi Tắc? Xem ra việc Hi Tắc đạt đến thần cấp Tạp Tư La Đặc này còn chưa biết. Nhưng đại sư huynh của hắn hơn một ngàn năm trước đã cùng Hi Tắc bất phân cao thấp, đúng là một nhân vật đáng sợ. "Đến Thanh Lôi Phong rồi, đi, ta cũng rất lâu không gặp đại sư huynh rồi. Sư phụ có nói qua, trong đông đảo các sư huynh đệ của bọn ta, đại sư huynh có thể là người đầu tiên đạt đến thần cấp đó". Tạp Tư La Đặc vẻ mặt tràn đầy sự tin tưởng.