Âm thanh vỡ vụn của khớp xương vang lên bên tai, Hắc Mặc Tư nặng nề bay tới.
"Chuyện này..., rốt cuộc chuyện này là sao?" Hắn hoàn toàn choáng váng, "Rốt cục có chuyện gì đã xảy ra với tiểu tử Thanh Long nhất tộc này? Lần đầu tiên ta gặp hắn, ngay cả lực hoàn thủ hắn cũng không có. Hắn phải dùng cả chủ thần lực, trọng lực không gian cùng thiên phú thần thông tất cả các thủ đoạn mới chạy trốn được. Lần thứ hai gặp hắn, tiểu tử này đã đủ khả năng đối chiến trực diện với ta, mà đến lần thứ ba này... ta biến thành kẻ không có lực để hoàn thủ?"
Mờ mịt!
Hoàn toàn mờ mịt!
"Cho dù thiên tài đến đâu cũng không làm được vậy". Hắc Mặc Tư đứng trên mặt đất nhìn Lâm Lôi phía xa, đầu óc vẫn chưa hết quay cuồng.
Máu tươi chảy dọc khuôn mặt tí tách rơi xuống, Hắc Mặc Tư lắc lắc đầu, thì thào tự nói: "Không có khả năng, dám chắc có nhầm lẫn ở đâu đó". Hắn còn chưa phản ứng, mà thương thế cũng không để ý đến, "Một quyền của tiểu tử này có thể đấm vỡ xương hàm của ta".
Vật chất phòng ngự của Hắc Mặc Tư rất đáng sợ, lần đầu Lâm Lôi chạm trán hắn, phải dùng một kiếm toàn lực mới miễn cưỡng làm xước một ít da mặt là nơi phòng ngự yếu nhất của hắn. Thân thể hắn mạnh mẽ hơn nhiều, mà khớp xương thì càng cứng rắn kinh hồn.
Một quyền tuỳ tiện của Lâm Lôi đã đấm vỡ hàm hắn?
"Hê, Hắc Mặc Tư, đứng đần ra làm gì vậy? Không phải muốn giết chúng ta để cướp lấy huy chương sao?" Bối Bối đắc ý cười to.
"Không thể như vậy, chắc chắn có chỗ nhầm lẫn". Hắc Mặc Tư nổi giận gầm lên.
"Bùng!" Toàn thân Hắc Mặc Tư chợt phát ra quầng sáng mênh mông màu vàng, đặc biệt trên quyền đầu và hai chân càng thêm chói mắt. Giống như một con gấu trong cơn giận giữ, hắn điên cuồng hoá thành một đạo lôi điện nhằm về phía Lâm Lôi đánh tới.
Hắn hiển nhiên đã phát cuồng!
"Thật là một gã to đầu ngu ngốc". Lâm Lôi cười nhạt.
Hắc Mặc Tư gầm thét, dùng một quyền toàn lực như giao long xuất động xé rách trường không đánh tới Lâm Lôi.
"Xoẹt!"
Quyền đầu lướt tới đâu, không gian chiến trường vị diện ở đó giống như tấm thuỷ tinh mỏng manh không ngừng vỡ vụn, từng đạo khe nứt không gian dài hàng chục thước liên tục xuất hiện.
"Mặc dù có chút ngu ngốc nhưng thực lực quả nhiên mạnh mẽ". Lâm Lôi vẫn nở nụ cười, đồng thời xuất chiêu.
Một quyền đánh ra, xuất hiện hàng trăm con rồng màu đen phá không lao về phía Hắc Mặc Tư, hiển nhiên Lâm Lôi đã vận dụng Huỷ diệt chủ thần lực: "Gã to đầu này đã dùng chủ thần lực, nếu muốn khống chế hắn thì nhất định cũng phải dùng đến chủ thần lực".
Mặc dù hôm nay có thể dễ dàng đánh bại Hắc Mặc Tư, nhưng Lâm Lôi không thể phủ nhận thực lực của đối phương.
"Vù! Vù!" Hàng trăm con rồng biến thành một lao ngục, bao vây Hắc Mặc Tư - Thốn địa xích thiên!
Lưc trói buộc so với lần trước còn đáng sợ hơn, Hắc Mặc Tư cảm thấy toàn thân di động khó khăn, tốc độ cực kì chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đầu của Lâm Lôi đánh lên người hắn.
"Ầm!"
Ngực Hắc Mặc Tư hứng trọn một quyền, tiếng xương vỡ vụn vang lên, thân mình hắn bị đánh bay về phía sau, hai chân lê trên mặt đất tạo thành hai rãnh sâu hoắm.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hắc Mặc Tư cúi đầu nhìn xuống ngực, chỉ thấy trên đó xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu tươi bắn ra tung toé, thương thế còn nghiêm trọng hơn lúc trước rất nhiều, xương cốt sớm đã bị đánh gẫy vụn. May mắn là thân thể hắn quá mạnh mẽ nên một quyền này mới không xuyên thấu qua ngực hắn.
Nhưng với uy lực như vậy, nếu quyền này đánh vào đầu hắn thì tính mạng hắn đã xong rồi.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh!
"Hắc Mặc Tư, còn muốn tiếp không?" Lâm Lôi cười dài nói.
"Hê, Hắc Mặc Tư, không phải ngươi rất lợi hại sao? Bây giờ sao lại đứng tròn mắt như vậy?" Lôi Tư Tinh bên cạnh cười giễu cợt, trong khi nói chuyện đồng thời chủ động phát tán khí tức.
"Ngươi là Lôi Tư Tinh?" Hắc Mặc Tư lúc này mới nhận ra.
"Ai bảo bản lĩnh thu liễm khí tức của ta quá mạnh mẽ chứ, nếu không phải ta chủ động thì những kẻ như Hắc Mặc Tư ngươi làm thế nào phát hiện ra thân phận của ta được". Lôi Tư Tinh tự đắc nói, bản lĩnh che giấu khí tức của hắn quả thật rất mạnh, nhưng đối với những người như Lâm Lôi, Mã Cách Nỗ Tư thì căn bản vô dụng.
Hắc Mặc Tư chăm chú nhìn Lâm Lôi rồi đột nhiên hỏi:
"Có phải trước đây ngươi đã cố ý trêu đùa ta không?"
"Không hề". Lâm Lôi lắc đầu cười.
Hắc Mặc Tư nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, tức giận nói: "Tên tiểu tử Thanh Long nhất tộc kia, thực lực ngươi mạnh như vậy còn muốn trêu đùa ta làm gì? Hắc Mặc Tư ta dù đầu óc chậm chạp nhưng cũng không quá ngu ngốc đâu. Một tiểu tử mới vài trăm năm trước không có lực phản kháng mà mấy trăm năm sau đã dễ dàng đối phó ta, ngươi nói trên đời có chuyện vô lý thế sao?"
Hắc Mặc Tư cũng không có ý định bỏ trốn, vì hắn biết với tốc độ của mình muốn trốn cũng không thoát.
"Sao ta phải lừa ngươi?" Lâm Lôi cười nhạt, "Ngươi đi đi, ta không muốn giết ngươi".
"Không giết ta?" Hắc Mặc Tư ngẩn ra.
Tới chiến trường vị diện, đánh không lại người sẽ bị giết chết, đây là quy luật. Nhưng hôm nay...
"Được, ta tin ngươi lúc trước không lừa ta". Hắc Mặc Tư nhìn sâu Lâm Lôi một cái, "Ngươi có thể cho ta biết, ngươi tu luyện được bao lâu rồi không?"
"Chưa được ba ngàn năm". Lâm Lôi không hề dấu diếm.
Hai mắt Hắc Mặc Tư trợn ngược lên: "Không đủ ba, ba, ba... ngàn năm?" Hắn nhìn Lâm Lôi vẻ khó tin, "Ta thực sự muốn hỏi ngươi một câu, là ngươi trêu ta hay ta đang nghe lầm vậy? Hay ý ngươi nói là ba ngàn vạn năm chứ không phải ba ngàn năm?"
Ba ngàn vạn năm hắn còn có thể tin tưởng, nhưng ba ngàn năm quả thật quá doạ người.
"Ngươi không nghe lầm đâu". Lâm Lôi lắc đầu cười, "Bối Bối, chúng ta đi".
Bốn người Lâm Lôi cười ha hả rời đi, Bối Bối vẫn cố quay lại trêu: "Ha ha, đại ngu ngốc, còn đứng đần ở đó làm gì. Cho dù ba ngàn vạn năm sau gặp lại ngươi cũng không cản nổi lão Đại ta đâu".
"Không đủ ba ngàn năm? Ngắn ngủi mấy trăm năm ở chiến trường vị diện đã giao thủ cùng ta ba lần, sau mỗi lần lại... "
Đầu óc Hắc Mặc Tư rốt cục cũng thanh tỉnh trở lại, nhìn theo phương hướng Lâm Lôi vừa rời đi, đáy lòng vẫn còn sợ hãi: "Thật là một nhân vật đáng sợ, tu luyện còn chưa được ba ngàn năm a, tốc độ tiến bộ thật kinh khủng! Cho dù hắn là tộc nhân Thanh Long nhất tộc, nhưng vật chất công kích mạnh đến mức này hẳn phải là Đại viên mãn".
"Ba ngàn năm, Đại viên mãn?"
Hắc Mặc Tư đặt mông ngồi xuống đất, sau đó lại nằm xoài ra, đầu óc hắn lúc này vẫn chưa hết quay cuồng.
"A". Hắc Mặc Tư chợt vỗ mạnh đầu, "Quên không hỏi tên hắn là gì. Thôi, sau này cứ gọi là tiểu tử Thanh Long nhất tộc đi". Hắn trong lòng ghi nhớ thật kĩ tên tiểu tử Thanh Long nhất tộc thực lực đáng sợ này, nghi là Đại viên mãn.
"Xem ra trận đại quyết chiến lần này nhất định rất đặc sắc, cao thủ nhiều như vậy". Hắc Mặc Tư thì thầm, "Ồ, mau đến xem thôi".
Vừa nói xong, hắn liền đứng lên, nhằm về phương hướng Tinh Hà đi tới, chỉ là trong lòng vẫn còn kiêng kị Lâm Lôi nên chọn con đường khác.
Tinh Hà vô cùng rộng lớn với hơn ngàn dặm bề ngang, trăm vạn dặm chiều dài, đem cả chiến trường vị diện chia ra làm đôi, trên mặt phát ra ánh sáng rực rỡ như ngọc, đủ mọi màu sắc lưu chuyển phía trên không gian loạn lưu. Thế nhưng tất cả các cường giả trên chiến trường vị diện đều biết một điều, không gian loạn lưu mặc dù nhìn xinh đẹp như vậy nhưng lại ẩn chứa năng lượng cực kì đáng sợ. Một khi bị rơi vào đó sẽ rất nhanh bị lạc, cho dù là Đại viên mãn cường giả cũng không dám tiến vào trong, sự đáng sợ có thể tưởng tượng.
Lúc này bốn người Lâm Lôi đang đứng bên Tinh Hà.
"Nhiều năm như vậy chúng ta đều ở bờ bên này Tinh Hà, phía đối diện mới là trận doanh của chúng ta". Lôi Tư Tinh cười nói, "Đi thôi, cũng nên trở về trận doanh của mình rồi, nếu ở bên này chúng ta không có cách nào tham gia đại quyết chiến được. Ta vẫn muốn lấy thêm một ít huy chương nữa".
Nói xong, Lôi Tư Tinh là người đầu tiên đi vào Tinh Hà, mấy người Lâm Lôi theo sau, dọc theo thông đạo an toàn đi tới trước.
Lần đầu vượt qua Tinh Hà sang bên này, trong lòng Lâm Lôi, Bối Bối đều e sợ, cẩn thận từng chút một để không bị rơi vào khe nứt không gian. Nhưng bây giờ trở về, bản thân Lâm lôi cảm thấy rất dễ dàng.
"Tinh Hà quả nhiên xinh đẹp". Lâm Lôi nhàn nhã ngắm nhìn không gian loạn lưu xung quanh, xem xét vài khối cự thạch đang trôi nổi trong đó. Bây giờ đã nắm được thiên địa trong tay, Lâm Lôi dễ dàng biết được chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào an toàn, cho dù gặp phải khe nứt không gian thì với thực lực của hắn cũng không bị hút vào.
Hơn ngàn dăm chiều dài rất nhanh đã bị bọn Lâm Lôi vượt qua.
Mỗi lần chiến tranh vị diện kéo dài một ngàn năm, nhưng trong tuyệt đại đa số thời gian này binh lính bình thường không có nhiệm vụ gì, cứ an tâm ở trong quân doanh. Nhưng tới thời khắc cuối cùng này binh lính bắt đầu rục rịch hành động, tất cả các quân doanh đều di chuyển tới bên bờ Tinh Hà, phân tán hai bên đầu thông đạo.
Các quân doanh đóng thành một dãy dài, bên cạnh có không ít binh lính liên tục tuần tra, nhiệm vụ của bọn họ bây giờ chính là - tiếp đãi các nhân vật cấp bậc thống lĩnh! Dù sao tới lúc đại quyết chiến một vài thống lĩnh vốn thích độc hành cũng lục tục đi đến góp mặt, quân đội đương nhiên hoan nghênh bọn họ gia nhập. Dù sao thực lực của thống lĩnh so với binh lính bình thường mạnh hơn rất nhiều, trong đại quyết chiến có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Trên một triền núi, hơn một trăm binh lính ở đó, người thì khoanh chân ngồi, người nằm dựa vào núi, có người đứng thẳng quan sát xung quanh. Đây chính là đội ngũ binh lính tuần tra của một quân doanh phe Hắc Ám thần giới.
"Đội trưởng, có người từ bên kia Tinh Hà tới, tổng cộng bốn người". Một gã binh lính tóc trắng hô lớn.
"Hả? Có thể là thống lĩnh đấy. Chúng ta hãy tới gần một chút để xem". Đội trưởng của hơn trăm người này, một gã nam tử mũi ưng nói, liền mang theo cả đội ngũ nhằm phía bờ Tinh Hà đi tới. Bọn họ cũng không quá lo lắng, vì quân doanh ở không xa phía sau, hơn nữa họ cũng không tới quá gần bốn người kia.
Khi khoảng cách còn chừng ba trăm thước.
"Là người bên chúng ta". Đội trưởng thở phào, bọn họ đã cảm thấy khí tức huy chương của bốn người đang tới, lập tức tới gần nghênh đón.
"Này, các ngươi là ai?" Một tên thiếu niên đội mũ cỏ hô to.
Gã đội trưởng mũi ưng lập tức khom người nói: "Bốn vị đại nhân, chúng ta phụng mệnh thống lĩnh ở đây tiếp đón các vị".
"Đi thôi Lâm Lôi". Lôi Tư Tinh cười, "Vẫn giống như trước, cuối cùng các quân doanh đều để chúng ta thoải mái gia nhập, mặc kệ là đứng một bên xem chiến tranh hay trực tiếp tham gia cũng được. Mà vào trong quân doanh có thể quen được không ít thống lĩnh, đồng thời an bài cũng tốt hơn".
Lâm Lôi gật đầu: "Vậy chúng ta đi".
"Xin bốn vị đại nhân theo tại hạ". Đội trưởng khiêm tốn nói.
Bốn người Lâm Lôi dưới sự dẫn đường của đội trưởng cùng hơn trăm người đi tới quân doanh gần nhất. Trong quân doanh xây dựng rất nhiều dãy nhà bằng đá, bóng binh lính rải rác trong đó.
"Trong quân doanh chúng ta, nơi này được thiết kế riêng cho thống lĩnh, các vị có thể tuỳ ý chọn một nơi để ở". Đội trưởng chỉ về kiến trúc phía trước, một dãy đình viện cổ kính chừng hai mươi toà "Hai mươi toà, trong đó mới ba toà có người ở, mười bảy chỗ còn lại vẫn trống. Chỉ cần nhìn vào cửa đình viện sẽ biết, nếu đình viện không có người ở cửa sẽ khoá".
"Lại có người đến sao?" Phía trong đình viện có hai người đi ra, một gã thanh niên gầy như cây sậy nhưng ánh mắt cực kì âm lãnh quỷ dị, bên cạnh hắn là một vị lão giả râu tóc trắng xoá, vẻ mặt tươi cười.
"Ồ, Lôi Tư Tinh". Gã thanh niên trông vẻ gầy yếu cười.
"Ách Đặc Lý Kỳ, không ngờ ngươi cũng tới". Lôi Tư Tinh nhếch mép, đồng thời nói với Lâm Lôi: "Lâm Lôi, không cần để ý những người này, chúng ta vào trong thôi". Tựa hồ hắn đối với gã thanh niên rất khinh thường.
"Ừm". Lâm Lôi cũng không quan tâm lắm.
"Lâm Lôi? Ta nghe nói trong Tứ thần thú gia tộc tại Địa Ngục có một kẻ tên Lâm Lôi, chính là ngươi sao?" Ách Đặc Lý Kỳ nhìn về phía Lâm Lôi, cười vẻ khinh miệt: "Ta đã xem phù ảnh của ngươi rồi, thực lực cũng bình thường, tầm Thất tinh ác ma thôi. Dám tới chiến trường vị diện, căn bản là đi chịu chết thôi".
Lâm Lôi nghe vậy quay lại liếc hắn một cái, Ách Đặc Lý Kỳ ngẩn ra, nhưng ngay sau đó Lâm Lôi đã theo Lôi Tư Tinh bước vào trong đình viện.
"Ách Đặc Lý Kỳ, cao thủ thiên tài của Kim đồng biên bức nhất tộc? Loại ánh mắt gì vậy?" Bối Bối liếc hắn, cười khinh thường rồi cũng đi vào.