Quang Minh giáo đình - Thánh đảo - Quang Minh thần điện tầng thứ 9.
Hải Đình Tư lúc này đang đứng bên song cửa sổ, trên mi gian thoáng có ý sầu, lúc đầu Lâm Lôi cùng Quang Minh giáo đình lập hạ ước định, điều này khiến cho Quang Minh giáo đình có thể thở phào một hơi. Dù sao không có những chung cực chiến sĩ phò trợ, cũng không có ma thú lão thử giúp đỡ, Lâm Lôi một thân một tình thì uy hiếp cũng không lớn.
Bọn họ đã được sống thanh thản trong vòng 9 năm.
Bởi vì sau khi lễ thành hôn của Lâm Lôi trôi đi được 9 năm, thám tử của Quang Minh giáo đình đã phát hiện ra một bí mật —— Lâm Lôi hình người trạng thái thực sự đã đạt tới Thánh vực rồi.
"Hải Đình Tư." Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, mái tóc dài màu tím phiêu đãng, Ô Sâm Nặc bỗng xuất hiện bên trong căn phòng tại tầng thứ 9.
Hải Đình Tư vẫn không hề nhúc nhích, thản nhiên hỏi: "Ô Sâm Nặc, có chuyện gì vậy?"
Ô Sâm Nặc có phần giận dữ: "Hải Đình Tư, đám cường giả của giáo đình chúng ta đã phải đình trệ tại Thánh đảo đã 3 năm rồi, trong 3 năm này, người lệnh cho chúng ta không được phép tự tiện ly khai Thánh đảo. Hải Đình Tư... chẳng lẽ chỉ vì Lâm Lôi mà chúng ta cứ phải như vậy mãi?"
"Hơn nữa Hải Đình Tư người cũng biết đấy, tin tức tình báo này chỉ là do tình báo viên của chúng ta trong vương cung tình cờ nghe được con của Lâm Lôi và con của Ốc Đốn nói chuyện với nhau mà biết được thôi, rằng Lâm Lôi hình người trạng thái đã đạt tới Thánh vực. Những lời bọn trẻ nói, chưa chắc đã là sự thật!" Ô Sâm Nặc bất mãn sổ ra một tràng.
Cũng chính bởi tin tức tình báo —— Lâm Lôi hình người trạng thái đã đạt tới Thánh vực này mà Hải Đình Tư khiến cho đám người Ô Sâm Nặc không thể rời khỏi Thánh đảo.
Hải Đình Tư vẫn y nguyên quay lưng về phía Ô Sâm Nặc, lạnh nhạt đáp: "Ô Sâm Nặc, con cả của Ốc Đốn -'Tây Ni' vốn là một thiếu niên rất vững vàng và tế nhị, lời nó nỏi hẳn là thật... điểm thứ 2, năm đó Lâm Lôi khi còn ẩn dật ở Tây Bắc hành tỉnh tại Áo Bố Lai Ân đế quốc thì đã đạt tới cửu cấp. Bây giờ đã vài chục năm trôi qua rồi, dựa theo tốc độ tu luyện của Long huyết chiến sĩ, Lâm Lôi hình người trạng thái cũng hẳn là đã đạt tới Thánh vực rồi."
Đoạn ông ta đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Ô Sâm Nặc.
"Thực lực của Lâm Lôi ngươi hẳn là biết rõ, hắn 12 năm trước cũng chỉ kém hơn ngươi một chút. Hiện tại hình người trạng thái đã là Thánh vực... thực lực so với trước đây còn cao hơn gấp 10 lần. Cảnh giới chỉ cần tăng lên được một chút là đã có thể còn hơn cả ngươi rồi. Ngươi liệu có tin rằng 12 năm qua, cảnh giới của Lâm Lôi không hề tăng lên chút nào không?" Hải Đình Tư hỏi lại Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc trầm mặc.
Tốc độ tu luyện của Lâm Lôi, bọn họ rất rõ.
12 năm, Lâm Lôi cảnh giới không hề tăng lên. Ai dám tin đây?
Năm đó tiền bối của gia tộc Ba Lỗ Khắc đạt tới cấp bậc Thánh vực Long huyết chiến sĩ, gần tu luyện đến 'Thế' cảnh giới chính là nhờ và lực phòng ngự đáng sợ của Thánh vực cùng với lực lượng có thể tranh đấu cùng với ma thú mạnh nhất trong số các ma thú.
Còn Lâm Lôi?
Thực lực, đấu khí không kém gì tiền bối, hơn nữa trên phương diện pháp tắc cảnh giới còn cao thâm hơn, so với tiền bối của Ba Lỗ Khắc gia tộc thì lại càng thêm đáng sợ.
"Hải Đình Tư, phòng ngự Thánh đảo căn bản không cần tới ta." Ô Sâm Nặc nói.
"Ô Sâm Nặc, ngươi như quả muốn rời khỏi Thánh đảo... ta cũng không ngăn cản ngươi." Hải Đình Tư lạnh nhạt đáp. "Ngươi rời khỏi Thánh đảo thì nhất định Lâm Lôi sẽ phát hiện ra và truy sát ngươi! Đương nhiên, bản lĩnh chạy trốn của ngươi vốn rất cao. Song có thể giữ được mạng sống mà thoát khỏi tay thủ hạ của Lâm Lôi hay không thì ta cũng không dám nói chắc."
Ô Sâm Nặc bản thân có Hóa ảnh phân thân tốc độ cũng rất nhanh.
Có điều có thể thoát chết dưới tay những thủ hạ tài năng của Lâm Lôi hay không thì cơ hội cũng chỉ là 5 – 5 mà thôi.
"Hừ, được, đợi đến khi ta tu luyện Hóa ảnh phân thân đến mức tận cùng, ta sẽ cùng Lâm Lôi đấu một trận." Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất giữa gian phòng tầng 9. Hắn mặc dù nói như vậy, song hiển nhiên đã bị thuyết phục rồi.
Hải Đình Tư trên mặt lộ ra nụ cười khổ não.
Muốn giám thị một cường giả có cấp bậc như Lâm Lôi này cơ hồ là không có khả năng. Lâm Lôi hiện tại tốc độ phi hành so với trước đây còn nhanh hơn rất nhiều, cho dù có băng qua Ngọc Lan đại lục cũng không cần tới nửa ngày, tốc độ như vậy... nếu đuổi giết một người, tuyệt đối sẽ làm cho đối thủ không kịp ứng phó.
Ngọc Lan Lịch năm 100125. tiếng nhịp chân dồn dập trên đường khiến cho lòng người phấn chấn, lúc này có 2 cỗ xe ngựa hào hoa đang được một đội ngũ kỵ binh hộ vệ tinh anh bảo vệ tiến lên con đường mòn.
"Bệ hạ, đã tới Hắc Ô sơn rồi." Một kỵ sĩ cung kính đứng trước 2 cỗ xe ngựa cung đình nói.
Tức thì từ trong cỗ xe ngựa hào hoa bước ra một cặp vợ chồng cùng một gã thiếu niên. Cặp vợ chồng này chính là Ốc Đốn, Ni Na. Ốc Đốn so với trước đây thì thành thục hơn rất nhiều, thân là quốc vương của Ba Lỗ Khắc vương quốc, hơn nữa thực lực đột nhiên tăng mạnh, khiến trên người hắn cũng toát ra khí thế của một bậc cường giả. Còn Ni Na so với trước đây thì trông từng trải hơn một chút, thân hình cũng đầy đặn ra, trông lại càng thêm động lòng người.
Về phần thiếu niên phía trước bọn họ, thoạt nhìn khoảng chừng 12, 13 tuổi, trên người có một thứ khí chất nho nhã và hòa khí, thiếu niên này chính là con của Ni Na và Ốc Đốn —— Tây Ni Ba Lỗ Khắc.
"Oa, lâu lắm mới đến Hắc Ô sơn!" Một giọng đầy hưng phấn từ bên trong cỗ xe ngựa phía trước vang lên, một thiếu niên vô cùng hoạt bát từ trên xe ngựa nhảy xuống.
"Thái Lặc." Tây Ni cười gọi.
"Ca." Thái Lặc cũng vui vẻ chạy tới. Thái Lặc vừa lên tiếng thoạt nhìn khá là tuấn tú nhưng so với Tây Ni thì còn hoạt bát hơn nhiều.
Lúc này, từ cỗ xe ngựa phía trước cũng bước ra một mỹ phụ phu nhân cùng một thiếu nữ xinh đẹp, chính là Địch Lỵ Á cũng nữ nhi 'Toa Toa' của nàng. Toa Toa cùng Thái Lặc cực kỳ giống nhau, hai người trên thực tế là thai long phượng (sinh đôi), có điều do Toa Toa sinh ra trước Thái Lặc một chút xíu nên Thái Đắc đành phải nhận làm 'Đệ Đệ' rồi.
Tây Ni năm nay 12 tuổi, còn Toa Toa, Thái Lặc đều là 10 tuổi.
"Phải đi tìm phụ thân ngay mới được, ta đã hơn nửa năm nay không được gặp phụ thân rồi." Thái Lặc lúc này có vẻ rất hưng phấn, Tây Ni trong mắt cũng có phần chờ mong. Thân là những đứa trẻ của gia tộc Ba Lỗ Khắc, bọn họ trong lòng đều cực kỳ sùng bái cây cột trụ của gia tộc Ba Lỗ Khắc hiện nay —— Lâm Lôi.
Tại Ba Lỗ Khắc vương quốc, vô số dân chúng cũng đều sùng bái Lâm Lôi. Nếu nói Lâm Lôi là trụ cột tinh thần của cả Ba Lỗ Khắc vương quốc thì cũng không có gì là quá đáng.
Mặc dù 12 năm đã trôi qua song Địch Lỵ Á dung mạo chẳng hề già đi chút nào, ngược lại trên người còn có một loại khí tức.
Nàng nhìn con gái bên cạnh, trên mặt cũng thực sự hạnh phúc. Những năm tháng sống trong yên bình và hạnh phúc này thực sự khiến nàng vô cùng thỏa mãn.
Cách đó xa xa, phía sau lưng họ là Ba Lỗ Khắc thành.
Vương đô 'Ba Lỗ Khắc Thành' đã sớm được cơi nới, nhân khẩu thường trực cũng đã lên tới hơn trăm vạn. Bởi vì Lâm Lôi ban đầu đã đem theo một lượng tài phú rất lớn từ Phân Lai vương quốc tới, khiến cho Ba Lỗ Khắc vương quốc dễ dàng vượt qua gian nan thời buổi ban đầu, vào năm qua đi, hôm nay cả vương quốc đã bước vào quỹ đạo phát triển bình thường.
Ngẩng đầu nhìn Hắc Ô sơn trước mắt, Địch Lỵ Á lòng đã sớm hướng về Lâm Lôi rồi.
"Ốc Đốn, Ni Na, chúng ta lên núi thôi." Địch Lỵ Á cười gọi, "Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni, các người mau đi theo cho kịp đi."
"Biết rồi." Thái Lặc lớn tiếng đáp.
Tỷ tỷ hắn 'Toa Toa' thì vẫn rất là dịu dàng trong khi đám tinh anh kỵ sĩ thì dừng lại dưới chân núi. Địch Lỵ Á, Ốc Đốn ba người cùng ba đứa trẻ cùng nhau tản bộ, cảnh sắc dọc 2 bên đường lên Hắc Ô sơn thậm chí còn có phần ưu mỹ hơn so với lúc trước.
Dọc theo dòng suối nhỏ đi tới, rốt cuộc cũng đã trông thấy một hồ nước lớn.
Ở khu vực giữa hồ có 3 khối cự thạch bằng phẳng, khối ở giữa dưới bàn tay Lâm Lôi đã dựng lên một căn thạch ốc kiên cố, còn 2 khối cự thạch 2 bên chính là Lâm Lôi sau hôn lễ đã chuẩn bị sẵn sàng cho thân nhân của mình.
Một đạo lam sắc thân ảnh nhàn nhạt đang ngồi câu cá giữa hồ.
"Phụ thân!" Tiếng reo hò của Thái Lặc từ xa đã vang lên.
Lam sắc thân ảnh đó xoay người lại, chính là Lâm Lôi. Khí tức của hắn so với trước đây có phần thành thục hơn rất nhiều, toàn thân từ xa xa đã có cảm giác như hoàn toàn dung nhập vào với tự nhiên. Lâm Lôi lập tức đứng lên nở nụ cười: "Ha ha, Thái Lặc!"
Động tác đứng dậy của hắn cứ như thể mượn gió mà bay đi vậy, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ trầm ổn. Hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau, ấy vậy mà lại dung nhập trên cùng một thân thể, nếu không phải tự mình nhìn thấy thì không thể nào tưởng tượng ra được.
Lâm Lôi vung tay lên ——
"Bùm!" Thủy lưu vốn đang lưu động bỗng đình trệ lại, ngưng kết thành một cây cầu nước. Kỳ thực, nước ở những chỗ khác thì vẫn chảy xuôi y như trước, Thái Lặc, Toa Toa bọn họ đã quá quen thuộc với điều này nên cứ phăm phăm đạp qua 'Thủy Kiều' mà chạy tới. Cây cầu nước này tựa như là thực thể vậy.
Nếu cẩn thận quan sát thì mới có thể phát giác ra bề ngoài thủy kiều có những dòng khí lưu rất nhỏ đang lưu chuyển.
"Thái Lặc, lại đây, bế nào." Lâm Lôi cao hứng vươn tay ra ôm lấy Thái Lặc vào lòng, bên cạnh Toa Toa lập tức hướng đôi mắt trong veo không hề có chút tạp chất nhìn Lâm Lôi, Lâm Lôi lập tức cũng vươn tay ra ôm nữ nhi bảo bối vào ngực, "Thái Lặc, Toa Toa, hơn nửa năm nay không gặp phụ thân, có nhớ phụ thân không a?"
"Nhớ." Thái Lặc liền đáp, "Ngày nào cũng nhớ."
Lâm Lôi cười tươi như hoa, hắn lúc này hoàn toàn có thể nhận ra được Đức Lâm gia gia năm xưa đã quan tâm tới hắn như thế nào, lúc đầu phụ thân đối với hắn bề ngoài thì nghiêm khắc song kỳ thực lại rất là quan tâm lo lắng cho hắn.
"Úi~~ Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni, các ngươi đến đấy à." Một giọng vui mừng từ góc trời xa xa vang lên, rồi lập tức một đạo hắc sắc thân ảnh tức thì lóe lên rồi xuất hiện ở giữa hồ, chính là ma thú 'Bối Bối' với thể tích đã dài chừng 2 mét.
Lâm Lôi trông thấy Bối Bối, trong lòng không khỏi bật cười.
Bối Bối ở trước mặt đám 'Vãn Bối' Toa Toa, Thái Lặc, Tây Ni bè đem thể tích hóa lớn ra một chút. Theo như nó nói thì 'Thể Tích Quá Nhỏ, Không Có Khí Thế Của Bậc Trưởng Bối'."
"Bối Bối thúc." Thái Lặc lập tức nhổm ra khỏi ngực Lâm Lôi, lập tức ôm chầm lấy Bối Bối.
Khi còn bé, Bối Bối vẫn thường xuyên cùng với nó chơi đùa.
Ốc Đốn cười ha ha nói: "Ca, chúng ta hãy ngồi xuống đã, vừa ăn vừa nói chuyện, ta cũng đã mang theo không ít mỹ thực tới đây." Nói đến đây, mọi người đều cùng ngồi vào một chiếc bàn dài làm bằng đá, từ không gian giới chỉ lôi ra các loại thức ăn.
Người một nhà cùng ngồi ăn với nhau.
"Ca, người đã nghe nói về trận đại chiến xảy ra tại Áo Bố Lai Ân đế quốc chưa?" Ốc Đốn dò hỏi.
Lâm Lôi 'À' một tiếng rồi đáp: "Ngươi muốn nói đến trận chiến từ nửa tháng trước, Áo Lợi Duy Á khiêu chiến với Hắc Đức Sâm ấy hả?" Áo Lợi Duy Á đã từ cực bắc băng nguyên trở về, lúc này hắn đã mang theo khí thế tuyệt đối mạnh mẽ trở về.
Ốc Đốn than thở: "Đúng vậy, chỉ một kiếm mà đã giết chết được Hắc Đức Sâm vốn nổi tiếng về phòng ngự. Thật sự là đáng sợ."
"Hắc Đức Sâm, có phải là Hắc Đức Sâm năm đó đã từng đấu với phụ thân ta không?" Thái Lặc ngẩng mặt lập tức hỏi, tên tiểu tử này cực kỳ sùng bái Lâm Lôi, đối với các trận chiến nổi danh của Lâm Lôi thì nắm rõ như lòng bàn tay vậy.
Lâm Lôi cười gật đầu.
Bên cạnh Địch Lỵ Á cũng thở dài: "Áo Lợi Duy Á này thực sự là lợi hại, chỉ một kiếm! Hắc Đức Sâm chính là nhờ vào phòng ngự mà dương danh. Vậy mà một kiếm đã bị giết chết..." Địch Lỵ Á cứ than mãi không thôi. Bên cạnh Tây Ni đột nhiên nhìn Lâm Lôi dò hỏi: "Đại bá, nếu người bây giờ cùng đấu với Áo Lợi Duy Á, người có thể thắng hắn không?"
Lâm Lôi chỉ cười.
"Tốc độ tiến bộ của Áo Lợi Duy Á quả là ngoài dự liệu của ta. Gần 12 năm chưa từng cùng hắn tỷ thí, ai thắng ai thua thì còn rất khó nói." Lâm Lôi cười đáp.
"Lão đại, huynh khiêm nhường cái gì chứ?" Bối Bối bất mãn, "Hắc Đức Sâm năm đó phòng ngự cũng chỉ tương đương với huynh. Bây giờ, huynh sau khi biến thân thành Thánh vực, chỉ riêng long lân phòng ngự thôi so với 'Long Lân Gia Thượng Mạch Động Phòng Ngự' năm đó đã mạnh hơn 10 lần rồi. Cái tên Áo Lợi Duy Á kia chỉ là rắm thối trước mặt huynh a. Ngay cả đám người ở tầng thứ 2 như Ô Sâm Nặc cũng không giám chọc giận huynh. Phỏng chừng... cũng chỉ có ngũ đại Thánh vực cực hạn cường giả mới có thể so sánh được với huynh thôi."
Ốc Đốn cũng hùa theo: "Lão đại, người chính là Long huyết chiến sĩ mạnh nhất trong lịch sử của gia tộc chúng ta, còn khiêm nhường gì nữa chứ?"
Đám người Ốc Đốn đều biết Lâm Lôi hiện tại rất đáng sợ.
12 năm khổ tu, lĩnh ngộ đối với Đại địa pháp tắc và Phong nguyên tố pháp tắc đã khiến cho đám người Ốc Đốn nhìn mà phải cứng lưỡi lại.