Hai năm nữa mới có thể kế nhiệm chức vụ thành chủ? Thời gian hai năm, liệu sẽ không phát sinh sự tình gì sao? Cơ Ân lại có thể chịu được dưới sự sắp đặt của đại phu nhân?
"Ta nghĩ ta có đủ năng lực" Cơ Ân kiên định nói.
Uy Đức phu nhân nghiêm mặt nói: "Cơ Ân, tỉnh táo một chút, ngươi bây giờ chỉ là một đứa trẻ, Xích Nhĩ thành thành chủ chính là quản lý mấy trăm vạn con dân của đế quốc, gánh nặng như vậy ngươi không khảm nổi đâu"
Lúc này, Chiêm Ni bên cạnh Cơ Ân lập tức đáp lời: "Đại nương, luật pháp đế quốc không có nói qua, sau khi thành niên mới có thể kế thừa vị trí thành chủ."
Uy Đức phu nhân nhìn nàng.
Chiêm Ni không khuất phục, đối nhãn với đại phu nhân, hai nữ nhân không cùng niên kỷ đối nhãn.
"Đúng," Đại phu nhân nói: "luật pháp đế quốc không có quy định như vậy, sau khi thành niên mới có thể kế vị, nhưng..."
Uy Đức phu nhân đau thương nói: "sau khi cha các ngươi qua đời, sau khi tông tộc biết tin, vốn là định để đại ca các ngươi kế vị, nhưng, đứa con đáng thương của ta..."
"Biết được Cơ Ân mới mười bốn tuổi, tông tộc hạ lệnh, Xích Nhi thành chính là một trong những Tây Bắc hành tỉnh quan trọng nhất, hơn nữa, việc quản lý Ba Tư Nhi, Xích Nhi thành là rất quan trọng, nên gia tộc đã quyết định hạ lệnh Cơ Ân sau khi thành niên mới được tiếp nhận vị trí thành chủ."
"Tông tộc?"
Cơ Ân, Chiêm Ni đều ngẩn người.
Nghe thấy đây là mệnh lệnh của tông tộc, Chiêm Ni, Cơ Ân tỷ đệ đều bàng hoàng. Là thành viên của Cổ Khắc Tư gia tộc, Chiêm Ni, Cơ Ân hai người đều biết hàm ý của tông tộc.
"Đại nương, tông tộc quả thật hạ lệnh như vậy sao?" Chiêm Ni chằm chằm nhìn đại phu nhân.
Uy Đức phu nhân nhướng mày nhìn Chiêm Ni: " chẳng lẽ ngươi cho ta có thể giả truyền lệnh của tông tộc sao? Ài... trước khi Cơ Ân kế thừa chức vụ thành chủ, sự vụ của Xích Nhi thành hết thảy do ta chủ trì."
"Ta là thành chủ tương lai, ta có quyền chỉ định người đại diện thành chủ" Cơ Ân bất mãn hét lên.
Đại phu nhân ánh mắt lạnh lùng nhìn Cơ Ân.
Từ nãy giờ im lặng đứng một bên quan sát, rốt cục cuối cùng Lâm Lôi cũng lên tiếng: "Đại phu nhân, tông tộc không có hạ lệnh cho ngươi đảm đương chức vụ thành chủ chứ?"
Đại phu nhân im lặng.
Nàng có gan lớn đến đâu cũng không dám giả mạo mệnh lệnh của tông tộc.
Chiêm Ni, Cơ Ân đều thuộc về gia tộc Cổ Khắc Tư, mà Cổ Khắc Tư chính là một trong vài đại tông tộc của Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Tây Bắc hành tỉnh, một trong bảy đại hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc, chính là nằm trong tay Cổ Khắc Tư gia tộc.
Cha của Chiêm Ni, Cơ Ân là Uy Đức chỉ là một chi dưới của Cổ Khắc Tư gia tộc. Nếu không phải là Cổ Khắc Tư gia tộc, Uy Đức Cổ Khắc Tư một gã gia hỏa làm sao có thể đảm nhiệm chức vụ thành chủ?
Uy Đức hôm nay đã mất rồi.
Cổ Khắc Tư gia tộc đương nhiên muốn thành viên của gia tộc đảm đương chức vụ thành chủ.
Uy Đức phu nhân tuy là phu nhân của Uy Đức Bá Tước, nhưng dù sao cũng không phải là huyết mạch của gia tộc Cổ Khắc Tư, gia tộc Cổ Khắc Tư không chắc sẽ để cho nàng ngồi lên chức vị thành chủ.
"Hừ, nếu không phải là đám tổ tông tông tộc..."Uy Đức phu nhân trong lòng thầm hận.
Nàng, Uy Đức phu nhân dù có lợi hại đến đâu, cũng không cách nào so sánh được với Cổ Khắc Tư tông tộc, chỉ cần người ta lên tiếng, nàng phu nhân cao quý này ngày mai sẽ phải đi ăn xin thôi.
"Ta tuy chưa trưởng thành, nhưng tỷ tỷ của ta thì đã. Ta sẽ phái người trước đi tới Ba Tư Nhi, ta tin các vị trưởng bối của gia tộc sẽ để cho tỷ tỷ của ta đảm nhiệm chức vụ thành chủ, chứ không phải ngươi."
Cơ Ân ngang nhiên nói.
Mâu thuẫn giữa Chiêm Ni, Cơ Ân và đại phu nhân căn bản không có cách nào che dấu được.
Mới có vài câu, mọi chuyện đã bộc lộ hết ở buổi tiệc này rồi. Dù sao mẫu thân của Chiêm Ni, Cơ Ân chính do đại phu nhân hại chết, hơn nữa trên đường tới đây hai chị em chúng còn bị chết hụt mấy lần.
"Tốt, tốt, có bản lãnh, ngươi đi mời tông tộc đi, ta muốn xem tông tộc liệu có để cho một bé gái mới mười tám tuổi đầu làm thành chủ hay không." Đại phu nhân hất cằm, ngạo nghễ nói。
Nét mặt Cơ Ân đầy vẻ quật cường.
Thiếu niên mười bốn tuổi, chính là thời khắc dễ nổi loạn nhất, đại phu nhân càng cao ngạo, hắn càng phản kháng dữ dội, Cơ Ân cũng tin rằng, tông tộc nhất định sẽ đứng về phía hắn, dù sao hắn cũng là đệ tử của gia tộc Cổ Khắc Tư.
Sau khi yến tiệc tan.
Lâm Lôi, Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc mấy người cùng ở một chỗ, Lâm Lôi trải qua một hồi hỏi han mới hoàn toàn rõ về sự cường đại của gia tộc Cổ Khắc Tư.
Phụ thân bọn họ cũng chỉ là đệ tử chi dưới của gia tộc mà thôi.
Chân chính đích hệ tông tộc, quyền lực thực sự kinh người. Cả Tây Bắc hành tỉnh đều do gia tộc Cổ Khắc Tư nắm trong tay, trải qua thế tập trị, gia tộc Khắc Tư đã nắm Tây Bắc hành tỉnh ngàn năm rồi.
"Hoàng tộc của Áo Bố Lai Ân đế quốc, quả thật cũng rất tự tin, dám giao cả một hành tỉnh cho một gia tộc quản lý hơn một ngàn năm" Lâm Lôi trong lòng cảm thán.
Phạm vi của một hành tỉnh, so với Phân Lai vương quốc còn lớn hơn.
Để cho một gia tộc, quản lý một hành tỉnh trong một thời gian dài, rất dễ làm cho thực lực của gia tộc này lớn mạnh đến độ kinh người. Đó cũng chính là nguyên nhân dẫn đên tạo phản, phân chia.
Nhưng, Áo Bố Lai Ân hoàng tộc rất tự tin.
Bởi vì họ có Vũ Thần Môn, hơn nữa hai hành tỉnh quan trọng nhất là - Trung ương hành tỉnh và Áo Bố Lai Ân hành tỉnh đều do hoàng tộc nắm giữ.
"Vũ Thần còn tồn tại, không một gia tộc nào dám tạo phản, đừng nói Vũ Thần, chỉ cần nói đến các đệ tử trải qua mấy ngàn năm của Vũ Thần, đã là một lực lượng kinh khủng rồi.
Lâm Lôi hiểu rồi.
Trước mặt tuyệt thế cường giả, quân đội chỉ là chuyện cười, quân đội chỉ có áp lực với người thường. Chính các thánh vực cường giả mới quyết định vận mệnh của quốc gia.
"Quản lý Tây Bắc hành tỉnh hơn một ngàn năm, gia tộc Khắc Tư chắc chắn thực lực kinh người." Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.
"Hừ, loại người tàn nhẫn như bà ta, ta thật không tin tông tộc sẽ ủng hộ." Cơ Ân tức giận nói.
Lan Bá Đặc cười to nói: " Thiếu gia yên tâm, nếu tông tộc ủng hộ nàng thì sự biểu lộ hôm này của nàng đã khác rồi.
Đích xác như thế.
Vào giờ phút này đại phu nhân thực sự đang rất giận dữ: "Hai tỷ đệ nhà quê bọn chúng thật sự rất cuồng ngạo, biết thế... năm đó nên ra tay giết bọn chúng thì giờ này đã không bị phiền toái như thế này."
Lúc trước Uy Đức phu nhân tin rằng người con trai của mình sẽ đảm nhiệm chức vụ thành chủ.
Không ngờ rằng, con của nàng lại chết sớm như vậy.
"Hoắc Nhĩ Mặc đồ phế vật, sống hơn ba trăm năm, chắc là tích góp được không ít của cải." Uy Đức phu nhân hàn quang trong mắt chợt hiện...Đêm khuya, Xích Nhĩ thành chìm trong yên tĩnh.
Tại phủ đệ của Hoắc Nhĩ Mặc, nằm ở phí đông thành, phủ đệ chiếm diện tích cực lớn, nữ hầu giá xinh đẹp rất nhiều. Hoắc Nhĩ Mặc là một gã rất luyến ái mỹ sắc.
Đột nhiên, rất nhiều tiếng vó ngựa vang lên trong đêm yên tĩnh.
Hai gã hộ vệ canh cửa đứng hai bên cửa lớn nghi hoặc vừa nhìn ra ngoài, sắc mặt trở nên trắng bệch. Lúc này xuất hiện tại cửa lớn một số đông giáp sĩ thành vệ.
"Mau mở cửa" Một gã kỵ sĩ mặc bộ giáp màu trắng cao ngạo lớn tiếng quát.。
Uy Đức phu nhân cùng hai đại ca của nàng cưỡi ngựa đứng ở một bên, quan sát diễn biến xảy ra, gia tộc Hoắc Nhĩ Mặc, không có nhiều cao thủ, Hoắc Nhĩ Mặc vừa chết đi, Hoắc gia tộc lập tức trở thành con mòng béo.
Cửa lớn chậm rãi được mở ra。
"Các vị đại nhân, không biết các vị nửa đêm tới chỗ chúng ta có việc gì vầy,.?" Một gã trung niên quần áo xộc xệch từ trong chạy ra, hắn vừa mới từ trên giường lăn xuống.
"Bá Tước phu nhân。" Gã trung niên đột nhiên nhìn thấy Uy Đức phu nhân, trong lòng run sợ.
Uy Đức phu nhân lạnh lùng nói: "Dựa theo điều tra, Hoắc Nhĩ Mặc đã ám sát vị kế thừa thành chủ Cơ Ân, nên phàm là người của gia tộc Hoắc đều bị bắt giam. Niêm phong gia sản.
Nghe tới đây, gã trung niên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
"Không, Bá Tước phu nhân" gã trung niên kia vội nói, "Ông nội ta chính là hai vị ca ca của phu nhân mời..."
" Vu cáo quý tộc, tội nặng thêm một tầng, giết cho ta" Đại phu nhân sắc mặt lạnh tanh quát.
Trường thương trong tay gã kỵ sĩ cầm đầu đột khởi, giống như một con đại mãng xà xuất động, chỉ nghe âm thanh "Xuy Xuy" phá không, thanh trường thương đã đâm xuyên qua yết hầu gã trung niên.
Gã đại ca của đại phu nhân cáo mượn oai cọp quát lớn " Dọn sạch nơi này cho ta"
Đám thành vệ lập tức giống như một đàn sói từng gã một nhanh chóng tiếp cận phủ đệ, điều mà đám thành vệ này thích làm nhất chính là xét và tịch biên nhà người khác. Chính nhờ như vậy, bọn chúng có thể kiếm chác chút gì đó cho bản thân mình.
Đương nhiên...bọn chúng cũng không dám làm quá, dù sao thì chung quanh vẫn còn có người khác nữa.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Đám đàn bà, đàn ông quần áo xộc xệch chạy từ trong phủ đệ ra, lớn tiếng hô hoán, đám hộ vệ phủ cũng có vũ khí, nhưng không dám ra tay.
Bởi vì bọn họ biết được, đám người này là thành vệ quân.
Bảo vệ tư của phủ đệ, làm sao dám đấu cùng thành vệ quân.
"Hoắc Nhĩ Mặc dám ám sát Cơ Ân thiếu gia, phàm là người của Hoắc gia tộc, bắt hết cho ta, nếu dám phản kháng, giết không tha!"
Đối diện với đám thành vệ quân hung hãn, những người không có khả năng kháng cự đều bị bắt.
Có không ít kẻ không cam thúc thủ chịu trói đào tẩu, lập tức bị đám thành vệ quân đuổi giết.
Trong mật thất của phủ đệ, xuất hiện một lão già, tóc bạc "Con điếm Uy Đức này" lão già tóc bạc nghĩ bụng, "Mời gia gia chính là ả, nhưng sau khi gia gia chết đi, lập tức dẫn người đến tịch gia, thật là ác độc"
Lúc này lão từ trong mật thất đi ra, trong người giấu ba cái ma tinh tạp.
Hoắc Nhĩ Mặc đã hơn ba trăm tuổi, trong đám con của lão chỉ có hai người còn sống, còn lại đều đã chết, hai đứa con này vẫn còn ít tuổi. Nhưng cháu của hắn...lớn nhất cũng hơn hai trăm tuổi rồi, nhỏ nhất cũng hơn ba mươi tuổi rồi.
"Đứng lại" Đột nhiên một gã thành vệ quân phát hiện ra lão già.
Lão già phất tay, từ tay áo bay ra một đám phấn độc.
"Ách" gã thành vệ quân nọ sắc mặt trong nháy mắt biến thành màu tím, tay ôm lấy yết hầu, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, lát sau ngã xuống đất chết tốt.
Lão già cười lạnh, động tác rất linh hoạt mon theo đường nhỏ trốn chạy.
"Đứng lại" từ xa truyền đến một tiếng hét lớn.
Lão già căn bản không để ý tới, ngược lại tốc độ tăng nhanh hơn.
"Xuy" Một mũi tên với tốc độ kinh người phá không mang theo tiếng huýt gió cắm vào lưng lão.
Gã kỵ sĩ anh tuấn đã bắn mũi tên đó hạ cây cung cầm trong tay, cười lạnh nói: "Còn muốn trốn, thật là nằm mơ, các ngươi khám trên người hắn xem có ma tinh tạp hay không?"
"Vâng, thưa đại nhân。"...Bên trong phủ đệ nơi đâu cũng thấy bóng thành vệ quân, bên ngoài thành vệ quân cũng bố trí tầng tầng lớp lớp, Hoắc gia tộc không người nào chạy thoát, trong Hoắc gia tộc cũng có người biết dùng độc, nhưng năng lực thì kém Hoắc Nhĩ Mặc quá xa.
Bên trong sảnh đường Hoắc gia tộc,
Đại phu nhân đang cùng với hai ca ca của nàng nhìn đống châu báu và ma tinh tạp trước mặt.
"Lão gia hỏa này, tích trữ không đồ quý à!" Gã đại ca của đại phu nhân ánh mắt tham lam nói với đại phu nhân.
Uy Đức phu nhân cười nhạt: "Hai ngươi đừng có tham một chút đồ này, khi chấp chưởng chức vị thành chủ, tiền tài tha hồ mà hưởng."
Vào lúc này, trên bầu trời phía trên Hoắc phủ.
Lâm Lôi, sau lưng có đôi cánh trong suốt, đang lăng không phi hành, phủ đệ phía dưới đang chìm trong cảnh hỗn loạn.
"Uy Đức phu nhân thật là lòng dạ ác độc, Hoắc Nhĩ Mặc cũng thật không may" Phi hành trong trời đêm, Lâm Lôi cười nhạt quan sát quang cảnh phía dưới.