Mấy trăm vạn người phía dưới đều nhìn đến ngây người, Hắc Đức Sâm phun ra máu tươi, long lân của Lâm Lôi vỡ vụn, khóe miệng cũng có vết máu, tất cả đều nhận ra trận đấu này thảm thiết cỡ nào.
" Sao có thể?"
" Lâm Lôi đại sư cùng Hắc Đức Sâm đại nhân ..."...
Vô số người xem hoàn toàn rung động, hai đại tuyệt thế người mạnh cũng chiến đấu đến nước này,...khiến bọn họ giật mình chính là ... được xưng thánh vực đệ nhất người mạnh 'Hắc Đức Sâm' cũng hộc máu, tuyệt đối bị thương nặng.
Theo bọn họ đánh giá, Lâm Lôi mới chỉ hai mươi bảy tuổi. Mặc dù là thiên tài thế nhưng lúc trước không phải hắn mới chỉ cùng Áo Lợi Duy Á không hơn kém bao nhiêu sao? Áo Lợi Duy Á còn bị Hắc Đức Sâm đánh bại, vậy Lâm Lôi phỏng chừng cũng đồng dạng kết quả.
Thế nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn khác xa với suy đoán.
" Lâm Lôi, hắn ..." Áo Lợi Duy Á cau mày, trầm mặc suy nghĩ.
Kỳ thật, nếu Lâm Lôi không phải lĩnh ngộ "Mạch động phòng ngự", sợ rằng "Đại địa liệt" đã khiến hắn bị thương nặng, có lẽ "Đại địa liệt" còn có thể giết chết Lâm Lôi.
Chỉ là Lâm Lôi có "Mạch động phòng ngự ". Phòng ngự lực đề cao rất nhiều. Cho dù là tuyệt chiêu của Hắc Đức Sâm, nhiều nhất cũng chỉ khiến Lâm Lôi trọng thương.
" Lâm Lôi!" Địch Lỵ Á đã bật khóc, thấy trên thân Lâm Lôi có đầy vết thương, tim nàng cũng nhói lên không ngừng.
" Ca."
" Đại nhân."
Ốc Đốn, Ba Khắc năm huynh đệ, quản gia Hi Lý, Hi Nhĩ Mạn, Chiêm Ni ba nữ hài tử ... một đám người đều khẩn trương nhìn Lâm Lôi.
Chiến đấu tới mức này, thật sự là quá thảm thiết...
" Công kích hảo quỷ dị công kích. Căn bản là không có biện pháp phòng ngự."
Hắc Đức Sâm nhìn Lâm Lôi như một ác ma đang ở xa xa, trong lòng cực nhanh suy diễn. Đại địa áo nghĩa - 132 lần chấn động! Cho dù nội tạng có đặc thù phòng ngự nhưng Hắc Đức Sâm cũng bị thương nặng, hắn biết, có lẽ còn có thể tiếp thêm một lần cực hạn công kích thế nhưng lần thứ ba tuyệt đối hắn sẽ mất mạng.
" Phòng ngự của Lâm Lôi sao lại mạnh như vậy a, Đại địa liệt của ta cũng không thể giết được hắn!"
Hắc Đức Sâm cũng không thể tin được hắn lại gặp phải đối thủ mạnh đến vậy, chưa ai dám ngạnh kháng một kích tuyệt chiêu Đại địa liệt này, mà giờ nếu tuyệt chiêu còn không thể thắng được đối phương vậy dùng cách gì mới có thể thắng?
" Không thể lại ngạnh kháng nữa, dùng thân pháp, né khỏi công kích của hắn sau đó tập kích."
Hắc Đức Sâm thầm tính, hắn cũng tin rằng Lâm Lôi chắc chắn cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Có thể đỡ được Đại địa liệt mà còn có thể chiến đấu tiếp đã rất biến thái rồi.
Hắn tin rằng... chỉ cần trúng thêm một lần Đại địa liệt Lâm Lôi tuyệt đối không thể gượng lại nữa. Hắc Đức Sâm tính thế còn Lâm Lôi kỳ thật cũng có suy nghĩ đồng dạng. Theo thân thể chắc chắn không thể tái ngạnh kháng nữa.
" Xuy xuy!"
Khí lãng ngoài thân Hắc Đức Sâm dần thu liễm lại, cuối cùng tựa như một lớp khải giáp mà vàng ôm chặt lấy thân thể hắn. Lâm Lôi cũng đem "Mạch động phòng ngự" thu hẹp lại bên ngoài thân. Bởi vì nếu phòng ngự triển khai quá rộng thì lúc phi hành tốc độ sẽ bị ảnh hưởng.
Không nghi ngờ gì nữa, cả hai đều quyết định sử dụng tốc độ. Phía dưới vô số người đang xem cuộc chiến đều ngẩng đầu lặng yên quan sát.
Vốn người nào cho rằng người chiến thắng tất nhiên sẽ là Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm giờ cũng không dám nói như vậy nữa.
" HÔ!"
" HÔ!"
Cuồng phong bạo khởi, cơn gói lốc cuồng bạo lại tịch quyển thiên địa.
Thân hình của Lâm Lôi lại bay lên đầy quỷ dị. Tốc độ hoàn toàn đạt tới cực hạn, mượn sức gió, thân pháp của Lâm Lôi quỷ dị biến ảo không ngừng.
Hắc Đức Sâm cầm chắc thanh trọng kiếm, dưới chân cũng bắt đầu di động, mỗi bước của hắn đều phảng phất dời khỏi không gian, một bước là mấy chục thước khoảng cách. Thân pháp này cũng quỷ dị không kém!
" Xuy - "
Thanh trọng kiếm màu vàng của Hắc Đức Sâm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Lôi, trực tiếp bổ vào thân hắn, thế nhưng lại phảng phất vừa bổ vào trong hư không, thanh kiếm xuyên qua cả thân thể 'Lâm Lôi' đồng thời thân thể đó trực tiếp hóa thành hư ảo, hoàn toàn biến mất không thể nhìn thấy, vừa rồi chỉ là tàn ảnh.
" Phốc xích!"
Ngược lại khi Hắc ngọc trọng kiếm bổ tới gần Hắc Đức Sâm thì hắn chợt quỷ dị chuyển tới ngoài mấy chục thước. Hai người đều hiểu công kích của đối phương rất đáng sợ nên căn bản không dám lại ngạnh kháng công kích của đối phương, cả hai đều vọng đồ nhờ vào thân pháp để đấu cùng đối phương.
" Người đâu?"
" Chẳng nhìn thấy ai nữa!"
Phía dưới vô số người đều mở to hai mắt nhìn kỹ lên bầu trời, thế nhưng tốc độ của Lâm Lôi và Hắc Đức Sâm đều quá nhanh, hơn nữa gió lốc không ngừng nên bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên thấy được một ít tàn ảnh còn lại.
Địch Lỵ Á trán đầy mồ hôi, nhưng đến mắt cũng không chớp chỉ nhìn lên trời cao. Khẩn trương, trước đây chưa từng có sự khẩn trương như vậy! Hắc Đức Sâm từ từ chuyển xuống Đồ Tiêu sơn. Hắn định lợi dụng cự thạch cùng cây cối làm chướng ngại vật để hạn chế bớt tốc độ của Lâm Lôi.
" Hô!" Lâm Lôi đáp xuống, cực nhanh bổ về phía Hắc Đức Sâm. Hắc Đức Sâm lại thuấn di ra xa, sau đó tiếp tục quỷ dị xuất hiện sau một tòa cự thạch.
Mà Lâm Lôi đang ở phía bên kia của tảng cự thạch " Đại địa liệt - " Thanh trọng kiếm mang theo sức mạnh vô tận hung hăng chém xuống, tảng cự thạch cao hơn đầu người tựa như miếng đậu hủ vừa chạm phải khí lãng từ mũi thanh trọng kiếm đã bị chấn thành nát bấy, Lâm Lôi chỉ vừa nhận ra không ổn liền rất nhanh né đi.
" Bồng!"
Cả Đồ Tiêu sơn chợt mở ra một cái khe rộng vài trăm thước sâu đáng sợ, vô số đá vụn bắn ra khắp nơi.
" Thần a!"
Mấy trăm vạn nhân hoàn toàn sững sờ. Cả tòa Đồ Tiêu sơn vừa ở trước mắt bọn họ giờ chợt có một miệng vực gần ngàn thước, cả tòa Đồ Tiêu sơn bị chia thành hai nửa.
" Bồng!"
Lâm Lôi một kiếm mang theo Đại địa áo nghĩa - 132 trọng lãng trực tiếp bổ về phía Hắc Đức Sâm. Hắc Đức Sâm lại tránh thoát, một kiếm đó bổ vào một cây đại thụ ở bên cạnh " Ông ~~~" Thật là quỷ dị, đại thụ trực tiếp bị cuồng phong xuy thành phấn mạt, đồng thời chỗ Hắc ngọc trọng kiếm chém xuống, chấn động ba liền dọc theo một đường thẳng tắp, từ đỉnh Đồ Tiêu sơn, xuyên qua cả trong núi cuối cùng xuyên thấu ra sườn núi bên kia.
" Xuy xuy - "
Trên sườn núi hình thành một động khẩu lớn. Vô số vụn đá nát bấy từ trong đó lăn xuống, tất cả đều nát bấy hoàn toàn, chỉ cần một cơn gió nhẹ liền bay đầy trời, khắp thiên địa đều trở thành mù mịt.
Chỉ trong nháy mắt - một huyệt động nối sườn núi với đỉnh núi đã xuất hiện trước mắt mọi người, cả đám đông đang xem cuộc chiến chợt lâm vào một mảnh tử tịch.
Yết hầu Kiều An bệ hạ khẽ giựt, Lão Thiên, đây là uy lực đáng sợ cở nào a. Ai có thể dám ngạnh kháng công kích của bọn họ? Một kiếm xẻ núi, một kiếm xuyên qua núi, hơn nữa toàn bộ cự thạch còn bị ép thành bụi. Quả thực bất khả tư nghị!
" Đó là Đại địa áo nghĩa!"
Đám Ba Khắc đều không ngớt hưng phấn, đồng thời bọn hắn cũng kinh hãi trước thực lực đáng sợ của Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm. Áo Lợi Duy Á chỉ trầm mặc quan sát mọi việc...
Cuồng phong thét, thân ảnh Lâm Lôi nấp trong gió, không ngừng đột ngột xuất hiện khắp nơi. Còn Hắc Đức Sâm cũng quỷ dị không ngừng né tránh, đám đông phía dưới chỉ có thể nghe thấy những thanh âm va chạm hoặc thấy cảnh núi đá vỡ vụn, đại thụ đoạn khai hoặc hóa thành phấn bụi.
" Bồng!"
Một góc đỉnh núi trực tiếp bị chém từ trên cao lăn xuống dưới, trên đường lăn vô số cây cối bị ép gãy, tất cả mọi người phía dưới đều đứng dậy.
Đệ tử của Vũ thần "Khải Ni Ân" lập tức tiến lên, cầm trong tay trường côn, tá trợ xảo kính thiêu tại nọ, vậy một tiệt sơn trên đầu, nọ, vậy một tiệt cận trăm thước cao đỉnh núi mới cổn rơi xuống tới gần chân núi không chỗ.
" Lui về phía sau, lui về phía sau!"
Thành vệ quân nhận được lệnh rồi lập tức dồn đám đông đang xem cuộc chiến không ngừng lui về phía sau. Cả đám hoàng tộc, quý tộc cũng lập tức lui về phía sau.
Lão Thiên a, trận chiến này hơn xa so với tưởng tượng của mọi người. Khoảng cách xa như thế mà vẫn còn quá nguy hiểm. Theo bọn họ lui về phía sau Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm hai người chiến đấu càng thêm điên cuồng, không chỗ nào cố kỵ nữa.
Hắc Đức Sâm chỉ toàn lực ba bốn kiếm cả Đồ Tiêu sơn cơ hồ đều bị cắt thành vài khối, Lâm Lôi công kích càng khiến Đồ Tiêu sơn ngàn sang bách khổng.
Chỉ trong chốc lát - " Oanh long long ~~~" Đồ Tiêu sơn bị hao tổn đến không thể trụ được đã trực tiếp ầm ầm đổ sụp xuống.
Vô số bụi mù bốc lên, đám đông chung quanh đang quan chiến lập tức lui tiếp về phía sau rất nhanh. Còn may bọn họ sớm lùi lại, hơn nữa chung quanh còn có vài vị thánh vực người mạnh bảo vệ.
Đợi đến khi bụi mù hạ xuống, mọt tòa đá vụn cao gần hai ba trăm thước chợt xuất hiện trước mặt mọi người. Đồ Tiêu sơn đã không còn nữa! Có chăng, chỉ là một đống đá vụn!
" Lão Thiên!" Vô số người nhìn hai người đang ở trên đỉnh đống đá vụn, Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm trên người đều là máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng khí thế của cả hai đều vẫn rất đáng sợ.
Tất cả mọi người đang xem cuộc chiến nhất định đều sẽ không thể quên ngày hôm nay được. Bất luận là ai thất bại, hoặc ai chết đi, khẳng định sẽ không có người nào dám cho rằng người đó là kém tài.
" Lâm Lôi, ngươi thua!"
Hắc Đức Sâm đạm mạc nhìn Lâm Lôi. Đôi mắt màu vàng lợt của Lâm Lôi cũng nhìn chằm chằm đối phương trầm mặc " Cho dù ngươi có thể biến thân thành Long huyết chiến sĩ, nhưng đấu khí cũng không thể bằng ta được. Đấu với nhau thời gian dài chắc chắn tốc độ của ngươi sẽ chậm lại." Hắc Đức Sâm tự tin nói.
Chính xác! Lâm Lôi ở trạng thái bình thường mới là cửu cấp, sau khi biến thân đấu khí cũng mới đến gần thánh vực trung giai mà thôi. Còn Hắc Đức Sâm đã tu luyện mấy trăm năm, đấu khí chắc chắn sẽ thâm hậu hơn nhiều so với Lâm Lôi. Chiến đấu kịch liệt như vậy, đến giờ đấu khí của Lâm Lôi đã tiêu hao gần kiệt. Không có đủ đấu khí vận dụng, tốc độ tự nhiên sẽ chậm lại.
Khóe miệng Hắc Đức Sâm khẽ nhếch lên.
" Oanh!"
Hắc Đức Sâm đột nhiên động thủ, thanh âm khí bạo vang lên, đồng thời Hắc Đức Sâm cực nhanh chớp động, Lâm Lôi cũng cực nhanh tránh né. Dựa vào cường đại thân thể cùng Phong ảnh thuật phụ trợ cực nhanh né tránh. Dù vậy, bởi đấu khí đã tiêu hao hết nên tốc độ của Lâm Lôi chậm hơn Hắc Đức Sâm rất nhiều.
" Đại địa - Liệt "
Chờ đúng cơ hội, Hắc Đức Sâm liền toàn lực tấn công Lâm Lôi một kích.
" U ~~~"
Một tiếng rít chói tai lạnh lòng người vang vọng khắp thiên địa, đồng thời một bóng đen trực tiếp từ đống đá vụn toát ra, rất nhanh tiến vào giữa Lâm Lôi cùng Hắc Đức Sâm.
Đồng thời thể tích nó biến lớn cực kỳ nhanh chóng.
" Bối Bối." Lâm Lôi trong lòng cả kinh.
Bối Bối một chút liền biến thành cao hai thước, to gần bốn thước, đồng thời lợi trảo hung hăng đỡ lấy thanh trọng kiếm.
" Cút!" Bối Bối rống lên đầy giận dữ.
" Bồng!"
Thanh cự kiếm chém trúng lợi trảo của Bối Bối. Hắc Đức Sâm cả người bay về phía sau, một ngụm máu tươi cuồng phún. Mà Bối Bối cũng bị sức chấn đáng sợ của "Đại địa liệt" chấn bay.
" Mẹ nó, đau thật!"
Một tiếng rống giận rồi Bối Bối như tia chớp lại nhằm phía Hắc Đức Sâm bay tới, ngạnh kháng một kích "Đại địa liệt" mà ngoài lớp lông của Bối Bối chỉ nổi lên một tia màu đỏ, căn bản không thụ thương thế gì trầm trọng.
Hắc Đức Sâm té trên mặt đất, mắt nhìn thấy quái vật đang vọt tới nhưng hắn không biết quái vật rốt cuộc từ nơi nào tới, nhưng hắn biết ... nếu hắn không thể ngăn cản thì chính là chết. Hắc Đức Sâm lập tức liều mạng đứng lên. Quái vật từ đâu tới? Ngạnh kháng Đại địa liệt mà cũng không có việc gì!
" Đại địa liệt!" Hắc Đức Sâm vì bảo vệ tánh mạng mà liều mạng.
" Bồng!" Bối Bối liên tục dụng hai móng vuốt bổ trên thân thanh trọng kiếm, thanh trọng kiếm liền trực tiếp bay khỏi tay Hắc Đức Sâm, đồng thời toàn thân Hắc Đức Sâm lại bay đi, máu tươi lại không nhịn được phún ra, rồi sau đó vô lực té trên mặt đất.
Tất cả đám đông đang xem cuộc chiến đều trợn mắt há mồm.
" Muốn giết lão Đại của ta, muốn chết sao!" Bối Bối rống giận rồi lại xông lên.
" Bối Bối, dừng tay." Lâm Lôi lập tức hô.
" Lão Đại, làm gì?" Bối Bối quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi nhìn Hắc Đức Sâm một cái, trải qua trận đánh này Lâm Lôi biết, Hắc Đức Sâm đối với hắn cũng không có sự uy hiếp lớn lao.
Lâm Lôi lắc đầu, truyền âm nói: " Bối Bối, quên đi."
Bối Bối cũng rất bất bình, thân thể nhảy tới thanh trọng kiếm bên cạnh, sau đó nắm lấy nó trực tiếp đặt ở trong miệng, 'ca sát '' ca sát' vài tiếng, đã trực tiếp mang thanh trọng kiếm nuốt sạch.
" Bối Bối ta tha cho ngươi một mạng, chỉ ăn vũ khí của ngươi, xem như trừng phạt đó." Bối Bối lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn Hắc Đức Sâm, tùy ý nói.
" Sao, sao có thể a?" Hắc Đức Sâm cố gắng đứng lên, khó có thể tin nhìn cảnh đó, kiếm của hắn là thải tập vô số trân quý tài liệu luyện chế mà thành, so với Hắc ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi không hề kém, vậy mà còn bị đầu ma thú này ăn mất.
" Lâm Lôi đại sư, ma thú này...?"
Xa xa Kiều An bệ hạ dò hỏi. Bối Bối liền trừng mắt, căm tức nhìn Kiều An bệ hạ: " Làm sao, lão Đại của ta cũng là ma pháp sư, ma pháp sư chiến đấu dẫn theo ma thú là rất bình thường, ta ra tay không được sao? Bối Bối ta đã rất giữ thể diện, còn Hắc Lỗ chưa từng ra tay đó! Nếu không ta, Hắc Lỗ còn có lão Đại liên thủ, giết chết Hắc Đức Sâm quả thực cũng chỉ như ăn thanh kiếm kia thôi, Hắc Lỗ, hiện thân!"
" Hống ~~"
Chợt một tiếng rống giận, từ đống đá vụn lao ra một đầu ma thú, thể tích đồng dạng chợt biến lớn lên, đúng là, Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ '.
Hắc Lỗ trực tiếp phi tới bên cạnh Bối Bối, cũng lăng không mà đứng đồng thời liếc mắt nhìn Hắc Đức Sâm một cái.
Giờ phút này, Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm hai người đều là trọng thương.Xa xa vô số nhân lúc này tất cả sự chú ý đều không phải trên người bọn họ mà hoàn toàn trên hai đầu thánh vực ma thú đột nhiên vừa xuất hiện. Đặc biệt là đầu ma thú đáng sợ ngạng kháng Đại địa liệt mà không việc gì lại còn đem thiếp thân vũ khí của Hắc Đức Sâm ra ăn sạch.
" Da, Hắc Đức Sâm, ngươi có ý kiến sao?"
Bối Bối cúi đầu nhìn xuống Hắc Đức Sâm. Hắc Đức Sâm thấy quang mang u lãnh trong mắt Bối Bối, hắn hiểu, một khi hắn không phục, sợ rằng Bối Bối sẽ trực tiếp một vuốt đánh chết hắn.
Dù lúc hắn toàn thịnh mà gặp phải Bối Bối có phòng ngự cùng công kích đáng sợ lại thêm tốc độ kinh khủng còn khó có thể chống lại, đừng nói đến bây giờ. Hắc Đức Sâm quay đầu, giữ vẻ trầm mặc.
" Hắc Đức Sâm, ta thừa nhận, trận đấu này ta thua." Lâm Lôi nói.
Hắc Đức Sâm nhìn Lâm Lôi một cái, từ đáy lòng hắn cũng bội phục Lâm Lôi: "Lâm Lôi, hôm nay ta với ngươi kỳ thật bất phân thắng bại, ta chỉ là dựa vào đấu khí thâm hậu, hơi thắng hơn một bậc thôi. Về phần ma thú của ngươi..."
Hắc Đức Sâm nhìn thoáng qua Hắc Lỗ, cùng Bối Bối. Bối Bối lập tức trừng hắn một cái. Hắc Đức Sâm cười khổ một chút: " Ma thú của ngươi, là thánh vực ma thú đáng sợ nhất mà ta từng gặp." Bối Bối nghe nói như thế, lập tức kiêu hãnh ngẩng cao đầu lên.