Chương 12: Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta 12
Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta
Tiểu Ngốc Chiêu23-06-2025 10:55:41
Nếu chiêu thức không được, vậy thì so nội lực!
Tần tiểu đầu dồn hết sức lực, vận khí vào đầu ngón tay, mắt thấy sắp mổ trúng Lục Cảnh nhưng Lục Cảnh vẫn không hề có phản ứng gì. Tần tiểu đầu lúc này không khỏi có phần dao động. Dù như thế nào thì lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân cũng nên xuất chiêu rồi chứ.
Chẳng lẽ tên này thật sự mới luyện võ chưa được một ngày như hắn nói?
Trong đầu Tần tiểu đầu tuy dâng lên ý nghĩ này nhưng vẫn không thu tay. Nhỡ đâu đối phương chỉ muốn dùng cách này để mê hoặc hắn thì sao? Đến khi hắn thu chiêu, lộ ra sơ hở thì đối phương đột nhiên phản kích, chẳng phải là hắn sẽ lật thuyền trong mương à? Hơn nữa, Tần tiểu đầu bây giờ cho dù muốn thu chiêu không được. Thu phóng tự nhiên ít nhất phải là cao thủ nhất lưu mới làm được, hắn còn kém xa lắm.
Cho nên, chiêu này cuối cùng đã đánh trúng vào bụng Lục Cảnh. Hơn nữa, Tần tiểu đầu đã không làm thì thôi, một khi đã ra tay thì không khách khí mà bổ thêm sáu chiêu, trực tiếp đánh xong một bộ Bạch Hạc Thất Trác, vừa tiêu sái vừa gọn gàng. Sau đó... Thì không còn gì nữa.
Tần tiểu đầu chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ theo ngón tay của hắn mà chui vào kinh mạch, với một tư thế gần như ngang ngược. Mà chút công lực ít ỏi của hắn không thể nào chèo chống được, như một thư sinh yếu đuối trơ mắt nhìn một đám hổ báo mặc giáp xông vào nhà, đến cả cơ hội kêu cứu không có.
Cái ghế dưới mông hắn chỉ chỉ trong nháy mắt đã vỡ tan tành. Cả người Tần tiểu đầu cũng bay về phía sau, lưng đập vào lan can gỗ chạm khắc ở lầu hai trà phường. Chưa kịp để Lục Cảnh đưa tay kéo lại thì đã đụng gãy mấy thanh lan can mà rơi xuống lầu một.
Đám côn đồ dưới trướng thấy vậy không khỏi kinh hãi. Hai người vội vàng chạy tới đỡ lão đại của mình. Ba người còn lại thì nhấc côn lên muốn xông lên lầu liều mạng với Lục Cảnh.
Nhưng mới đi được mấy bước thì phía sau lại truyền đến giọng nói khàn khàn của Tần tiểu đầu."Đừng đi! Các ngươi không phải đối thủ của hắn."
Nói đến đây, cổ họng của Tần tiểu đầu lại ngọt lịm, phun ra một ngụm máu tươi. Mặt hắn lúc xanh lúc trắng, rốt cuộc là không thể chèo chống được nữa. Hắn chỉ kịp dặn dò thêm một câu."Để hắn đi." Sau đó cứ vậy ngồi bệt xuống đất vận công điều tức, đến cả việc đứng dậy đi thêm vài bước đến nơi không người quấy rầy không làm được.
Lúc này, Lục Cảnh vẫn còn đứng ở lầu hai trà phường, chưa hoàn hồn.
Tần tiểu đầu đột nhiên ra tay với hắn đã là chuyện ngoài dự liệu, mà luồng khí ấm áp dâng lên từ đan điền của hắn lại càng khiến hắn không hiểu ra sao.
Thứ đó... Sao lại có cảm giác như nội lực trong truyền thuyết vậy?
Nhưng không phải hắn còn chưa có khí cảm à? Sư phụ đã nói rất rõ, người trong võ lâm là dựa vào việc thổ nạp thiên địa nguyên khí, chuyển hóa chúng thành nội lực cất giữ trong đan điền để sử dụng.
Mà lúc này, Lục Cảnh ngay cả bóng dáng của thiên địa nguyên khí không thấy. Theo lý thuyết, trong cơ thể hắn càng không thể có nội lực. Nhưng nếu vậy thì thứ vừa rồi chảy ra từ đan điền của hắn là cái gì?
Hay là tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là do Tần tiểu đầu diễn? Lục Cảnh lại nhìn xuống lầu, thấy Tần tiểu đầu đang khoanh chân đả tọa, còn đám người vây quanh hắn thì đang trong tư thế như lâm đại địch.
Sau đó, Lục Cảnh còn chú ý đến một gã trà sư đang có phần rục rịch, có lẽ muốn đến tìm hắn thương lượng chuyện bồi thường thiệt hại của trà phường. Chỉ là vì ngại "thần công" mà hắn vừa thể hiện nên còn đang cân nhắc xem nên chọn tiền hay là chọn mạng thì tốt hơn.
Lục Cảnh không cho gã cơ hội không muốn sống nữa. Oan có đầu nợ có chủ, đánh nhau làm hỏng đồ đạc phải đền tiền là lẽ đương nhiên nhưng có đạo lý nào mà lại đi tìm người bị đánh để đòi tiền?
Lục Cảnh chỉ xuống lầu, ý bảo gã trà sư đi tìm đám người của Tần tiểu đầu mà đòi tiền. Sau đó, hắn không cho đối phương cơ hội mở miệng, mà trực tiếp đi xuống cầu thang. Nhờ vào dư uy mà "một trạm" vừa rồi đã để lại nên không ai dám ngăn cản hắn. Chỉ là khi Lục Cảnh đến cửa, đám côn đồ đang che chở Tần tiểu đầu ở ngoài cửa đều tỏ ra rất căng thẳng.
Một người trong số đó còn nắm chặt côn trong tay, vẻ mặt bi phẫn nói với Lục Cảnh."Tiểu tử đừng có mà khinh người quá đáng!"
Lục Cảnh liếc mắt cũng may cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được mà không nói gì. Hắn lắc đầu, rồi quay người biến mất vào đám người ồn ào náo nhiệt.
-
Lục Cảnh ôm một bụng nghi hoặc chạy đến tứ hợp viện, lại không thấy sư phụ, mà chỉ gặp một nữ nhân mặc váy ngắn đang cúi đầu quét rác.
Lục Cảnh nhận ra đó là con dâu của Chương Tam Phong, Hà thị. Hà thị tuy xuất thân từ một gia đình bình thường, không quá xinh đẹp nhưng được cái hiền lành, cần kiệm, lại rất hiếu kính với người lớn.