Chương 36: Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta 36
Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta
Tiểu Ngốc Chiêu23-06-2025 11:13:53
Cả người Lục Cảnh cũng toát mồ hôi, cũng may sau đó hắn kiểm tra thân thể, ngoài vòng ban đầu kia đánh ra một mảng lớn máu ứ ở ngực ra, mấy kích sau của cô bé bán hoa không gây thương tổn gì, bị phản ngược lại, ngược lại còn nhanh hơn cái chết của nàng.
Lục Cảnh thở hổn hển hai cái, trước tiên nghe ngóng động tĩnh trong miếu, hiện tại trước mặt hắn có hai con đường, một là thừa dịp người trong miếu chưa phát hiện, lợi dụng thời gian này nhanh chóng chạy xuống núi, hai là ở lại, thử dùng nội lực trong cơ thể mình liều mạng với người trong miếu.
Nhìn bề ngoài thì lựa chọn đầu tiên tương đối sáng suốt, nhưng Lục Cảnh trước đó đã tận mắt thấy nữ hiệp váy đỏ bị nhóm người này đuổi từ trên cây ngã xuống, ngoài ra hắn vừa rồi còn thấy bước chân của lão ngư ông và đồ tể kia, cùng với thân pháp quỷ mị của tiểu cô nương bán hoa.
Ba người còn lại không lộ khinh công, Lục Cảnh không biết sâu cạn của bọn họ, nhưng nghĩ không kém bao nhiêu, cho nên dù hắn dồn nội lực vào hai chân không chạy thoát đám người này, mà hắn xuống núi nhanh nhất cũng phải mất một nén nhang.
Hơn nữa ra khỏi núi rừng không có nghĩa là an toàn, nhà chắc chắn không thể về, nếu có thể chạy vào thành Ổ Giang ngược lại có thể khiến nhóm người này ném chuột sợ vỡ bình, nhưng thời gian phải bỏ ra càng lâu, mà sau khi vào thành thì sao, sư phụ không ở đây, đi tìm Giải Bang chủ à?
Lục Cảnh suy nghĩ mấy lần, cuối cùng vẫn từ bỏ phương án nhìn như an toàn nhất này, lựa chọn con đường nguy hiểm nhưng vẫn còn đường liều mạng, Lục Cảnh không biết khi nào người trong miếu sẽ chú ý tới dị thường bên ngoài mà đi ra, nhưng nghĩ cũng chỉ hai ba phút.
Mà hắn không định lãng phí thời gian quý giá này, vừa rồi Lục Cảnh ấn ngực tiểu cô nương bán hoa, cảm giác xúc cảm trên tay có phần kỳ lạ, hắn hơi do dự, vẫn đưa tay cởi áo tiểu cô nương bán hoa, kết quả thấy... Một cái yếm ở bên dưới.
Được rồi, tiểu cô nương mặc yếm là bình thường, nhưng ngay sau đó Lục Cảnh liền chú ý tới chất liệu của cái yếm, không phải tơ không phải sợi đay, như dùng từng sợi kim tuyến may thành, sờ vào có cảm giác kim loại, có thể tưởng tượng thứ này mặc trên người chắc không thoải mái, nhưng tiểu cô nương bán hoa vẫn mặc nó.
Điều này nói lên cái gì?
-
Lục Cảnh khi sờ đến cái yếm kia nghĩ ngay đến bộ bao tay tơ vàng của Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ, trong nguyên tác đó là bảo vật đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Lục Cảnh không biết cái yếm này có hiệu quả như bao tay tơ vàng, nhưng cô gái bán hoa đã chịu đựng sự khó chịu mà luôn mặc nó, chắc là có chút tác dụng.
Lục Cảnh hiện tại không có kỹ năng chủ động, toàn dựa vào nội lực bị động ngăn cản địch nhân, hắn có thể chèo chống nắm đấm, cũng có thể chèo chống đòn tấn công của độn khí. Nhưng nếu đối phương cầm đao kiếm, hắn sẽ căng, mà trong năm người trong miếu có một đồ tể tay cầm dao mổ heo.
Nên Lục Cảnh không do dự, liền nhanh chóng mặc cái yếm kia vào người, chuyện liên quan đến sinh tử, hắn không đoái hoài tới vấn đề mặt mũi, hơn nữa thứ này mặc bên trong cũng khó thấy.
Sau khi mặc yếm xong, Lục Cảnh không kịp lục soát những nơi khác, chỉ vội vàng nhặt vòng vàng rơi ở bên cạnh.
Lục Cảnh chắc chắn không dùng được kiện binh khí kỳ môn này, cầm trong tay cũng có hơn không, hy vọng lúc mấu chốt có thể hơi chút ngăn cản công kích của đối phương.
Sau đó Lục Cảnh kéo thi thể tiểu cô nương bán hoa đến dưới cây long não bên cạnh, để nàng đưa lưng về phía cửa miếu Bồ Tát, dù lát nữa từ trong miếu đi ra là ai, chắc là đều sẽ chú ý tới bên này, Lục Cảnh chỉ hy vọng có thể tranh thủ chút thời gian.
Làm xong hết thảy, Lục Cảnh liền ghé vào trong một bụi cỏ ngoài cửa miếu, hiện tại hắn chỉ may mắn miếu Bồ Tát này bỏ hoang đủ lâu, cỏ hoang phụ cận đã cao đến nửa người, với hắn là chỗ ẩn nấp tốt.
Vì người tập võ phần lớn tai thính mắt tinh hơn người bình thường, Lục Cảnh không có thủ đoạn che giấu khí tức, nên không dám tới quá gần. Hắn chọn một bụi cỏ cách cửa miếu một đoạn, mà vấn đề khí tức Lục Cảnh chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất, đến lúc đó tìm cách bế khí.
Kết quả Lục Cảnh vừa trốn không lâu đã nghe tiếng bước chân đi về phía cửa miếu, chuyện này còn sớm hơn so với dự tính của hắn, cũng may vừa rồi hắn không lựa chọn chạy trốn, nếu không chắc chắn không xuống được núi đã bị người đuổi kịp.
Nhưng tình cảnh của hiện tại hắn không tốt hơn trực tiếp chạy trốn là bao.
Thật ra người kia còn chưa ra khỏi cửa, Lục Cảnh đã không nhịn được thầm kêu không ổn, chơi LOL không tính, đây là lần đầu tiên trong đời hắn làm chuyện ngồi xổm trong bụi cỏ, theo tiếng bước chân tới gần tim hắn càng nhảy càng nhanh, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đến lúc đó cho dù hắn nín thở không có tác dụng, còn chưa ra tay đã bị người phát hiện.