Trái lại ở bến tàu làm phu khuân vác, Lục Cảnh một ngày đại khái chỉ có bốn năm mươi văn tiền thu nhập, mỗi món hàng đều phải vai gánh tay khiêng, bởi vì là chế độ khoán, chuyển bao nhiêu món thì có thể lĩnh số lượng thẻ tương ứng, cuối cùng lại căn cứ thẻ mà kết toán tiền lương, cho dù muốn làm biếng không thể.
Nhưng Lục Cảnh vẫn cắn răng kiên trì, hơn nữa một làm là sáu tháng.
Trong lúc này hắn tìm cách rèn luyện khả năng nghe nói của mình, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải ngôn ngữ, thoát khỏi trạng thái nửa câm nửa điếc, có thể trao đổi bình thường với người ta nhưng sau đó Lục Cảnh không rời khỏi Thanh Trúc bang.
Không phải Thanh Trúc bang không muốn thả người, nghề này vốn tính lưu động cao, có phu khuân vác tích góp đủ tiền, chịu không nổi khổ, hoặc là có tuổi không làm được cũng là chuyện rất thường gặp, trừ một ít thành viên cốt cán, Thanh Trúc bang vẫn luôn theo nguyên tắc rộng mở, ngược lại như một trung tâm giới thiệu việc làm, dựa vào phí vận chuyển của phu khuân vác mà duy trì hoạt động.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Cảnh trước đó tay trắng, nói chuyện cũng lắp bắp mà vẫn có thể thành công gia nhập Thanh Trúc bang nhưng không phải là nguyên nhân Lục Cảnh ở lại đây làm nửa năm.
Lục Cảnh cho tới bây giờ không rời đi là bởi vì —— trong Thanh Trúc bang có người biết võ công!
Hơn nữa không phải loại công phu truyền thống chỉ có thể điểm đến là dừng kia của Mã sư phụ, mà là võ công hàng thật giá thật, tựa như miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lục Cảnh ngày đầu tiên nhập bang đã may mắn gặp một màn kịch lớn, bang chủ Thanh Trúc bang dẫn người ở trên bến tàu nghênh đón người của Tào Bang, nghe nói là vì nói chuyện tăng phí vận chuyển, không ngờ quản sự Tào Bang lại không dùng bất kỳ công cụ gì trực tiếp nhảy lên bờ.
Phải biết rằng chiếc thuyền mà hắn ngồi lúc ấy không hoàn toàn cập bờ, cách bờ ước chừng còn xa hai trượng, kết quả quản sự kia mũi chân điểm một cái ở mũi thuyền, sau đó như chim én giương cánh, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt mọi người, khiến bang chúng Thanh Trúc bang trên bến tàu sắc mặt đều biến đổi.
Cũng may sau đó bang chủ mới của Thanh Trúc bang cũng kịp thời ra tay, hít sâu một hơi, bước lên trước nửa bước, làm bộ đi nghênh đón, mà trên phiến đá xanh hắn vốn đứng lại để lại một dấu chân nhàn nhạt.
Tên quản sự của Tào Bang nhìn thấy dấu chân trên mặt đất cũng thu lại nụ cười trên mặt, chắp tay khen: "Nội gia công phu của Giải Bang chủ thật tuấn tú."
"Đâu có, khinh công của Lâm quản sự mới thật sự khiến chúng ta mở rộng tầm mắt." Giải Bang chủ cũng vội trả lời, giọng điệu không kiêu ngạo không tự ti.
"Nghe nói quý bang đặt tiệc rượu ở Củng Lâu, vừa vặn lúc này bụng lão hủ cũng đói rồi, đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Quản sự Tào Bang trước đó đã sớm nhận được lời mời nhưng vẫn kéo dài không tỏ thái độ, thẳng đến lúc này lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Nghe hắn nói vậy, mọi người trong Thanh Trúc bang cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nhướng mày, cùng vây quanh vị quản sự của Tào Bang đi về phía Củng Lâu.
-
Nếu đã biết trên thế giới này có võ công tồn tại, vậy Lục Cảnh cũng liền hợp thời điều chỉnh kế hoạch của mình, quyết định trước tiên tìm cách học một môn võ công để luyện một chút.
Không có cách, thứ đồ chơi này đối với trai thẳng từ nhỏ đã bị phim võ hiệp và tiểu thuyết oanh tạc mà nói lực sát thương thật sự quá mạnh, có thể so với một con Gundam liền dừng ở cửa nhà ngươi, ngươi rất khó không vào ngồi thử một chút.
Mà muốn tập võ hoặc là có thầy, hoặc là có bí kíp.
Đối với người mới như Lục Cảnh trước giờ chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ võ học nào mà nói, lựa chọn thứ hai kỳ thực cũng có thể loại trừ, đồ dùng trong nhà lúc trước đi IKEA mua, hắn ngay cả dựa theo sách hướng dẫn không hiểu rõ, chớ nói chi là dựa theo bí kíp học võ công.
Cho nên vẫn phải tìm sư phụ, ít nhất dẫn hắn vào cánh cửa kia.
Giải Bang chủ đương nhiên là nhân tuyển tốt nhất, công phu hắn lộ ra trên bến tàu kia ngay cả quản sự Tào Bang cũng khen không dứt miệng, nếu như hắn chịu chỉ điểm cho Lục Cảnh, Lục Cảnh khó mà nói mình có thể luyện ra thành tựu gì, ít nhất nhập môn sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng đáng tiếc hắn cùng Giải Bang chủ không thân chẳng quen, chỉ là một thành viên bình thường trong hơn một ngàn phu khuân vác của Thanh Trúc bang.
Giải Bang chủ không có lý do gì chuyên môn tới chỉ điểm hắn, huống hồ Lục Cảnh nghe nói vị Giải Bang chủ này là một võ si chính cống, ngoại trừ cùng Tào Bang đàm phán đại sự như vậy, sự vụ hằng ngày đều là giao cho hai vị phó bang chủ xử lý, chính hắn thì một mực đóng cửa luyện công, cho dù Lục Cảnh tìm tới cửa, người ta không rảnh để ý tới hắn.