Chương 13: Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta 13

Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta

Tiểu Ngốc Chiêu 23-06-2025 10:56:29

Chương Tam Phong không coi trọng con trai mình nhưng lại rất hài lòng với cô con dâu này, thường cảm khái rằng con trai mình có phúc mấy đời mới cưới được người vợ như vậy. Tuy đang rất nóng lòng nhưng Lục Cảnh vẫn khách khí chào hỏi Hà thị. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhận được một tin dữ từ Hà thị. Hà thị nói với Lục Cảnh rằng sáng nay Chương Tam Phong nhận được một bức thư, hình như có chuyện gấp ở chỗ một người bạn cũ của ông. Sau khi đọc thư xong, Chương Tam Phong đã vội vàng thuê xe ra khỏi thành, chỉ dặn dò nếu Lục Cảnh đến thì cứ tiếp tục đứng tấn, tiện thể tiêu hóa những gì đã học trước đó. Nhưng Lục Cảnh bây giờ còn tâm trí đâu mà đứng tấn. Vấn đề trong cơ thể hắn một ngày chưa rõ thì một ngày hắn không thể yên tâm luyện công. Tuy nhờ phúc của Tần tiểu đầu mà cảm giác căng tức ở đan điền của Lục Cảnh đã giảm đi đáng kể nhưng hắn không thể cứ mơ hồ mà bỏ qua chuyện này được. "Sư phụ có nói khi nào thì trở về không?" Lục Cảnh lại hỏi. "Cái này..." Vẻ mặt Hà thị lộ vẻ khó xử, rõ ràng là không biết lần này công công đi sẽ đi bao lâu, chỉ nói."Gia ông không nói rõ ngày nào sẽ về nhưng ngày thường đi thì nhanh thì hai ba ngày, chậm thì một hai tháng là có thể trở về." Hai ba ngày thì còn được nhưng một hai tháng thì có vẻ hơi lâu. Lục Cảnh không biết nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì trên người hắn sẽ xuất hiện những biến đổi kỳ lạ gì. Nhưng bây giờ hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Thời buổi này không có điện thoại cũng chẳng có internet, người vừa ra khỏi nhà thì chẳng khác nào đã mất liên lạc. Đối với Lục Cảnh, có lẽ điều an ủi duy nhất là theo lời của Hà thị thì ông cụ Chương cưỡi lừa ra ngoài, chứ không đi thuyền. Có lẽ nơi ông đi không quá xa. Nhưng lúc này phong cảnh trên đường lại đang rất đẹp, Lục Cảnh không biết sư phụ có mải ngắm cảnh mà quên mất chuyện chính không. Nhưng dù Chương Tam Phong có trở về khi nào thì Lục Cảnh không có tư cách oán trách. Ai bảo hắn đã ba tháng rồi mà vẫn chưa luyện được khí cảm. Lão đầu đã dạy hết những gì cần dạy không thể cứ ở nhà chờ hắn mãi. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chuyện này của hắn không đúng lúc. Xem ra bây giờ cũng chỉ còn cách tìm biện pháp khác. Lục Cảnh vẻ mặt thất vọng cáo từ Hà thị. Hắn đang định ra cửa thì lại đụng phải một đám người. Lục Cảnh mắt sáng lên, còn đang mong là Chương Tam Phong quay lại vì quên mang theo đồ vật gì đó. Dù sao người già cũng hay đãng trí. Kết quả, khi ánh mắt hắn quét qua tám người vừa vào cửa thì chỉ nhận ra một người trong số đó là con trai của Chương Tam Phong, Chương Kim Minh. Bảy người còn lại thì hắn không hề quen biết. Hơn nữa, trông bọn họ có vẻ không thiện ý. Bảy người kẹp Chương Kim Minh có vẻ mặt tái nhợt ở giữa, dường như có ý muốn bắt giữ. Hà thị thấy thế phát ra một tiếng kinh hô."Quan nhân!" Ném cây chổi trong tay xuống, định tiến lên nhưng giữa đường thấy bảy nam nhân xa lạ hung thần ác sát kia lại đành dừng bước. Sau đó một người dẫn đầu chắp tay nói: "Nơi này là chỗ ở của lão gia tử Phiên Thiên Diêu Tử Chương Tam Phong?" Người nói chuyện độ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân hình khôi ngô, mặc một bộ bối tử không tay, trước ngực rộng mở, lộ ra thân hình cơ bắp cường tráng không thua gì Ngưu Cửu, còn có một đám lông ngực rậm rạp, trên hai cánh tay trái phải đều đeo chín chiếc vòng sắt, vừa nhìn liền biết là người trong võ lâm. Giọng điệu của hắn coi như khách khí nhưng tình cảnh này rõ ràng không phải đến uống trà làm khách. Lục Cảnh nhìn Chương Kim Minh trong đám người bị kẹp như gà con, y chỉ cúi đầu ngậm miệng, không nói lời nào, trên người còn tản ra mùi rượu nồng nặc, xem ra là vừa tỉnh cơn say. Mà khi Lục Cảnh thu hồi ánh mắt, lại phát hiện đám người kia không biết từ lúc nào đã đều nhìn chằm chằm hắn. Được thôi cũng là lẽ thường, dù sao trong viện chỉ có hai người, Hà thị chỉ là nữ lưu, đám người này không nhìn hắn thì còn ai để ý. "Không sai, nơi này là chỗ ở của Chương lão gia tử nhưng người không có ở đây." Lục Cảnh đành phải lên tiếng đáp. Không còn cách nào, người hắn đã tìm tới được thì sao lại không biết đây là đâu, chỉ là vì phép lịch sự nên hỏi một câu, nói dối chuyện này cũng vô ích, huống hồ Chương Kim Minh cũng trong tay đối phương. "Thật sao, vậy xin hỏi Chương lão gia tử khi nào thì về?" gã cao to đeo vòng sắt trên tay nhíu mày, tiếp tục hỏi. "Hỏi hay đấy, ta cũng muốn biết." Lục Cảnh giang tay, tỏ ý bất lực. "..." Lục Cảnh vừa dứt lời, trong sân liền lâm vào một mảnh tĩnh lặng quỷ dị. Mọi người đứng tại chỗ, ngươi nhìn hắn, hắn nhìn ngươi, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí ngượng ngùng đang lan tỏa với tốc độ có thể thấy được, mà nguyên nhân chính là do có người không biết điều.