Chương 34: Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta 34
Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta
Tiểu Ngốc Chiêu23-06-2025 11:12:11
Nàng vừa thổ huyết vừa rơi vào suy nghĩ triết học.
Mà trước mắt sống chết, Lục Cảnh lại quả quyết hơn bao giờ hết, hắn biết rõ phản kích lần này chưa chắc đã khiến tiểu cô nương bán hoa mất hết sức chiến đấu, hơn nữa chiêu này của hắn cũng chỉ có tác dụng một lần, một khi tiểu cô nương bán hoa phản ứng lại, dùng thân pháp quỷ mị vừa rồi vây quanh hắn du đấu, vậy hắn chỉ còn đường chờ chết.
Bởi vậy Lục Cảnh không để ý đến đau đớn ở ngực, dồn nội lực vào hai chân, sau đó sải bước đuổi theo tiểu cô nương bán hoa đang bay ra ngoài.
Không đợi đối phương đứng lên, Lục Cảnh trực tiếp vồ tới, ngồi lên eo tiểu cô nương bán hoa, sau đó hai tay, một tay bóp cổ tiểu cô nương bán hoa, một tay đè ngực nàng, ép chặt xuống đất.
Tiểu cô nương bán hoa cũng trợn tròn mắt.
Đây là cách đánh nhau gì? Không có chiêu thức võ công, như thôn phụ đánh nhau còn chưa tính, vấn đề là Lục Cảnh không đoạt vũ khí trong tay nàng trước, tay kia liền đánh thẳng vào ngực nàng.
Chẳng lẽ mình nhìn lầm, gia hỏa này thật ra là một tên háo sắc? Căn bản không quan tâm sống chết, chỉ muốn chiếm tiện nghi trước khi chết?
Vừa nghĩ, tiểu cô nương bán hoa vừa theo bản năng phản kích, nhưng khi nàng vung vòng vàng trong tay, lại chợt nhớ ra điều gì đó, mặt nàng trắng bệch.
Đáng tiếc khi nàng phản ứng lại thì đã muộn, vòng vàng lần nữa đánh trúng thân thể Lục Cảnh, sau đó tiểu cô nương bán hoa liền cảm nhận được một luồng nội lực chui vào trong người, khiến nội thương của nàng càng thêm trầm trọng!
Lúc này nàng mới hoàn toàn hoảng loạn, theo hô hấp trở nên khó khăn, nàng biết đánh Lục Cảnh chỉ khiến thương thế nặng hơn, nhưng dưới bản năng cầu sinh, nàng vẫn dùng vòng vàng trong tay, cùng nắm đấm liên tục nện vào Lục Cảnh.
Như người chết đuối liều mạng muốn bắt lấy mọi thứ xung quanh, nhưng không ngờ những thứ đó chỉ khiến nàng nhanh chìm xuống...
Trong miếu Bồ Tát, đạo sĩ xem bói đã lấy ra một cây ngân châm từ trong ngực, đâm vào huyệt Bách Hội của nữ tử váy đỏ, nhẹ nhàng xoay hai vòng, rồi rút ra.
Mí mắt nữ tử váy đỏ giật giật, sau đó mở mắt.
Lọt vào tầm mắt nàng đầu tiên là khuôn mặt âm trầm của người bán hàng rong."Hạ nữ hiệp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Nữ tử họ Hạ há miệng, tựa hồ muốn phun nước bọt vào mặt người bán hàng rong, lại bị hắn tháo cằm trước một bước.
"Hồ mỗ không giống thất đệ, không phải người thương hoa tiếc ngọc." Người bán hàng rong nhàn nhạt nói."Hạ nữ hiệp rơi vào tay chúng ta, chắc hẳn cũng rõ mình không còn đường sống, nhưng ngươi có nghĩ, trên đời này còn có nhiều chuyện đáng sợ hơn cái chết."
Nói xong hắn liếc mắt ra hiệu cho đồ tể bán thịt heo, người sau cười khà khà, buông dao mổ heo, vươn bàn tay to như quạt hương bồ xé rách một mảnh váy của nữ tử họ Hạ.
Trong mắt nữ tử họ Hạ vừa sợ vừa giận.
Người bán hàng rong duỗi tay, rồi lại khép cằm của nàng lại: "Cho nên ta vẫn hy vọng Hạ nữ hiệp phối hợp với chúng ta, ta có thể cam đoan, chỉ cần chúng ta hỏi xong sẽ lập tức giết ngươi, tuyệt đối không làm chuyện khác."
"Uổng cho các ngươi được gọi là Phong Trần Thất Hiệp, hóa ra đều chỉ là cặn bã mặt người dạ thú." Nữ tử họ Hạ oán hận nói."Đáng hận thế nhân còn bị các ngươi lừa gạt."
Người bán hàng rong lắc đầu."Hạ nữ hiệp nói sai rồi, xin hỏi ngươi đã làm chuyện tốt chưa, ta không nói đến loại đệ tử trẻ tuổi mới ra sư môn tâm huyết dâng trào hành hiệp trượng nghĩa, mà là loại chuyện tốt mười năm như một, mang chữ hiệp trên đầu, mọi người đều khen ngươi hiệp can nghĩa đảm."
Nói tới đây hắn thở dài: "Đây thật không phải chuyện người nên làm. Suy nghĩ một chút đi, bất luận ngươi đi đâu mọi người đều biết ngươi là đại hiệp, nên đều sẽ dùng ánh mắt của đại hiệp đối đãi ngươi, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?"
"Ta sẽ được người kính ngưỡng?"
"Không." đạo sĩ bên cạnh cười khổ nói."Điều này có nghĩa là cả đời ngươi sẽ bị hủy, một chút sai lầm không thể phạm, phải vĩnh viễn duy trì tiêu chuẩn đạo đức cao nhất, mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, xem ngươi có chỗ nào làm không đúng, đây tuyệt đối là chuyện mệt mỏi nhất trên đời."
Lúc này lão ngư ông khiêng cần câu cũng lên tiếng: "Trong thôn có hai tài chủ, Vương tài chủ thích làm việc thiện, là đại thiện nhân nổi tiếng gần xa. Trương tài chủ là người keo kiệt, có một người da bọc xương đi qua trước cửa hai người. Kết quả Vương tài chủ không mở cửa, mà Trương tài chủ thì bảo quản gia cho người nọ một cái bánh hấp.
"Sáng sớm hôm sau, trong thôn đều nổ tung, thôn dân giận dữ mắng Vương tài chủ chỉ là ngụy quân tử hảo danh, không thật sự muốn giúp người, còn Trương tài chủ tuy keo kiệt, nhưng dưới mặt lạnh lại có một trái tim Bồ Tát, ngươi nói chuyện này tìm ai nói lý."