Cho nên Lục Cảnh cũng chỉ có thể tìm thầy khác cũng may trong Thanh Trúc bang biết võ không chỉ có một mình Giải Bang chủ, cuối cùng Lục Cảnh vẫn tìm được một vị lão sư phụ chịu truyền thụ công phu cho hắn.
Lão sư phụ tên là Chương Tam Phong, đáng tiếc không phải Trương Tam Phong, chỉ khác một chữ, Lục Cảnh suýt chút nữa đã có thể gia nhập phái Võ Đang tiếng tăm lừng lẫy ngay tại chỗ.
Đương nhiên Chương lão gia tử không có tu vi thần công kinh thế hãi tục như Trương chân nhân, thật ra lúc trước hắn không phải người trong phường khuân vác, mà là một tiêu sư trong tiêu cục, vào Nam ra Bắc, đi qua không ít nơi cũng được xưng tụng là thân kinh bách chiến.
Nhưng đã có tuổi chân tay không được nhanh nhẹn như vậy, đá người không động đậy chỉ là phụ, chủ yếu là nếu thật sự gặp phải lục lâm hảo hán không nói võ đức gì đó không thể né tránh, vì thế lui về sau, liền rời khỏi tiêu cục.
Thời buổi này không có lương hưu, con trai duy nhất của Chương Tam Phong không thành tài, cho nên Chương lão gia tử tuổi đã trên năm mươi còn phải suy nghĩ làm sao để tiếp tục làm việc.
Vừa vặn gặp bang chủ đời trước của Thanh Trúc bang nhiệt tình mời, sau mấy lần, Chương Tam Phong nhận ra đối phương là thật tâm thật ý mời hắn cũng liền không từ chối nữa, trở thành một vị cung phụng của Thanh Trúc bang.
Nói tóm lại, Chương lão gia tử trong Ổ Giang thành coi như thoải mái, Thanh Trúc bang mua cho hắn một tiểu viện bốn hợp để một nhà năm người hắn đều ở bên trong, mặt khác mỗi tháng còn có thể dâng cho hắn bốn quan tiền, mà để báo đáp, Chương Tam Phong chỉ cần ra tay tương trợ vào lúc Thanh Trúc bang gặp phải phiền phức là được.
Hơn nữa, theo sự quật khởi mạnh mẽ của Giải Bang chủ, chức năng chống lưng cho Thanh Trúc bang của ông cụ Chương cũng đang yếu đi, có lẽ là để xứng với bốn xâu tiền mà ông nhận được, hoặc là bởi vì Ổ Giang phồn hoa, một nhà năm người cần dùng tiền quá nhiều, vì thế đại khái vào hai năm trước, ông cụ Chương bỗng nhiên tuyên bố mình mở cửa thu đồ đệ.
Bất luận tuổi tác hay tư chất võ học, chỉ cần là bang chúng Thanh Trúc bang đều có thể bái sư. Đương nhiên bái sư, lễ bái sư không thể thiếu. Chương Tam Phong vốn định ra giá mười quan, vì năm đó hắn học võ giao ra còn nhiều hơn thế này nhưng lần này đối mặt với một đám phu khuân vác, hắn sợ ra giá quá cao sẽ dọa người ta bỏ đi, cho nên cuối cùng mới định năm quan.
Từ lúc ra giá, Chương lão gia tử cảm thấy bản thân rất có thành ý nhưng các phu khuân vác đều là một đám người thô kệch, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để dành tiền xây nhà cưới vợ, có rất ít người nỡ bỏ tiền đầu tư vào mình, vì thế bất đắc dĩ Chương Tam Phong đành phải giảm hai quan.
Còn lại ba quan tiền là thể diện của người tập võ, tính bướng bỉnh của Chương lão gia tử cũng nổi lên, thích học thì học, ai hỏi còn có thể giảm giá hay không thì đánh gãy xương cho hắn trước.
Thật ra người trong võ lâm đều rất coi trọng công phu của mình, dù sao dạy cho đồ đệ chết đói chuyện của sư phụ không ít, có rất ít người bằng lòng mở rộng môn giáo như Chương Tam Phong cũng chính là mấy năm nay hắn được Thanh Trúc bang chiếu cố, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, rất nhiều chuyện nhìn cũng thấy đã mở rộng, công phu này hắn không truyền người cũng mang vào trong quan tài, có người bằng lòng học, vậy hắn cũng vui lòng đi dạy.
Chỉ tiếc đám phu khuân vác trong Thanh Trúc bang rất ít người có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của Chương lão gia tử, trong hai năm qua người bằng lòng tìm Chương Tam Phong bái sư chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên khi Chương Tam Phong nhìn thấy Lục Cảnh tới cửa, cảm thấy rất ngạc nhiên, như nhìn thấy thái giám lên lầu xanh, nhướng mày hỏi: "Ngươi tìm ta tới là vì tập võ?"
"Vâng." Lục Cảnh gật đầu, đem gùi trúc sau lưng đặt trên mặt đất, bên trong chứa ba quan tiền, lại cởi xuống thẻ bài bên hông, hai tay đưa cho Chương Tam Phong.
Chương Tam Phong cầm thẻ bài lên nhìn một chút."Lục Cảnh." Sau đó lại cầm lấy tiền trong sọt ước lượng.
Lục Cảnh chú ý tới Chương Tam Phong chỉ dùng hai ngón tay, liền nhẹ nhàng nhấc lên ba quan tiền kia, thoạt nhìn không tốn chút sức nào nhưng phải biết một quan tiền chính là một ngàn đồng tiền, dùng dây cỏ xuyên qua, trọng lượng lên tới mười cân, ba quan cộng lại chính là ba mươi cân, điều này cũng làm cho Lục Cảnh càng thêm tin tưởng ông lão thấp bé tướng mạo không đến mức kinh người trước mắt này là có công phu thật sự.
"Không sai, có chí khí." Chương Tam Phong thuận miệng khen một câu để Lục Cảnh đưa tiền vào buồng trong, sau đó dựa theo lệ thường hỏi một phen tin tức cá nhân của Lục Cảnh, bao gồm tuổi tác quê quán, trong nhà có trưởng bối hay không, có hôn phối hay không, trước đó có làm điều gì phạm pháp hay không vân vân.