Chương Tam Phong tuy là mở cửa thu đồ đệ nhưng không phải ai đến không cự tuyệt, Lục Cảnh là người trong Thanh Trúc bang, lại mang đủ học phí, xem như thỏa mãn yêu cầu cơ bản nhất của hắn nhưng trừ cái đó ra tâm tính phẩm đức cũng phải khảo nghiệm thật tốt, ít nhất không thể là hạng người khi sư diệt tổ, không chuyện ác nào không làm, một mặt khác, đồ đệ ngày sau hành tẩu giang hồ, vạn nhất gây ra tai họa gì, sư phụ thường thường cũng trốn không thoát can hệ.
Chương Tam Phong không cầu đệ tử này ngày sau có thể thăng quan tiến chức, mang theo sư phụ hắn gà chó lên trời, chỉ cần đừng để hắn thăng thiên trước thời hạn là được. Trước kia Chương lão gia tử áp tiêu, sóng to gió lớn đều xông tới không muốn bị lật xe lúc tuổi già.
Sau khi hỏi thăm một phen, Chương Tam Phong vẫn tương đối hài lòng với Lục Cảnh, ngoại trừ tuổi tác hơi cao thì không có ai chết, có phần thảm ra, những thứ khác đều rất tốt. Đương nhiên, có một số việc không phải lập tức có thể nhìn ra được, còn phải chậm rãi quan sát, sau đó hắn cũng sẽ tìm bang chúng khác trong Thanh Trúc bang xác minh nhưng ít ra trước mắt ấn tượng đầu tiên của Chương Tam Phong đối với đồ đệ dự bị này không tệ lắm.
Hơn nữa khi biết Lục Cảnh gia nhập Thanh Trúc bang chưa tới nửa năm, sau khi góp đủ lễ bái sư, Chương lão gia tử tựa như cũng có thể cảm nhận được thái độ nhiệt tình tập võ của Lục Cảnh, không khỏi lệ nóng doanh tròng, phải vậy chứ, người trẻ tuổi, hoặc là đọc sách hoặc là tập võ tương lai mới có tiền đồ, cứ nghĩ đến chuyện xây nhà cưới vợ thì khi nào mới có thể thoát khỏi nghèo khó làm giàu?
-
Ba tháng sau, kỳ khảo hạch kết thúc, Lục Cảnh thuận lợi bái sư.
Chương Tam Phong đầu tiên là nhận thiếp bái sư của Lục Cảnh, lại hai tay tiếp nhận chén trà mời của đệ tử, đưa lên trước mặt, nhắm mắt, sau đó tay trái nâng chén trà, tay phải cầm nắp phủi trà, uống trà, trả lại chén không cho Lục Cảnh, mở miệng răn dạy động viên vài câu, bộ lễ bái sư này coi như thành công cũng có nghĩa là Lục Cảnh đã chính thức được hắn thu vào môn hạ.
Xong việc, Chương Tam Phong nhìn về phía đồ đệ mới của mình, vẻ mặt ôn hòa nói: "Ngươi cũng đã đứng tấn ba tháng rồi nhỉ, nói xem có cảm giác gì không?"
"Chân đau." Lục Cảnh thành thật nói.
"Còn gì nữa không?"
"Còn có eo cũng đau."
"..."
"Không sao, từ từ sẽ quen." Chương lão gia tử câm lặng một hồi, sau đó ngược lại an ủi đồ đệ của mình trước.
"Yếu lĩnh ta đã dạy cho ngươi rồi, đứng tấn tuy chỉ là nhập môn, lại là cơ sở của tất cả võ học, vạn lần không thể khinh thị, các môn các phái đều có công phu đứng tấn của mình, chính là để phối hợp tu luyện võ học ngày sau, có người thiên tư trác tuyệt thậm chí có thể trực tiếp từ trong đứng tấn lĩnh ngộ ra chiêu thức lợi hại, nội kình ngươi một lòng muốn luyện ra cũng phải dựa vào đó."
Nhưng hắn không ngờ Lục Cảnh nghe vậy lại hỏi thẳng: "Sư phụ, ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn đi, người bình thường đứng tấn bao lâu thì có khí cảm?"
"Ờ." Chương Tam Phong thoáng chần chờ."Người vừa mới bắt đầu đứng tấn, nhanh thì một hai ngày, à cũng có người vừa bày ra tư thế là có thể cảm nhận được khí tức lưu động trong cơ thể, còn chậm thì..." Chương lão gia tử không nói tiếp, chỉ là nhướng mày nhìn Lục Cảnh.
"Cho nên ý của ngài là chậm nhất có thể chậm đến mức nào còn phải xem ta à?" Lục Cảnh hỏi.
"Mở đầu chậm không có nghĩa là bước nào cũng chậm, trong giang hồ chưa bao giờ thiếu cao thủ thành danh muộn, tập võ quan trọng nhất vẫn là sự kiên trì bền bỉ này, chỉ cần chịu bỏ công sức..."
Chương Tam Phong tận tình khuyên bảo Nhưng nhìn Lục Cảnh bị những lời sáo rỗng này làm cho trợn trắng mắt không nói tiếp được nữa, chỉ có thể gật đầu thừa nhận."Được rồi, tư chất của ngươi quả thật bình thường, tuổi không nhỏ, đã bỏ lỡ thời kỳ tập võ tốt nhất."
"Hơn nữa nghèo văn giàu võ, luyện công thật ra tiêu tốn không ít, tối thiểu nhất một ngày ba bữa đều phải có thịt, đừng so sánh với đám hòa thượng đạo sĩ kia, bọn họ có biện pháp khác để bồi bổ, mà nghe nói những danh môn đại phái kia, võ lâm thế gia còn có thể định kỳ tắm thuốc cho đệ tử trẻ tuổi môn hạ, phục dụng đan dược quý giá, vậy đầu tư càng không có giới hạn..."
Chương lão gia tử nói đến đây lại liếc nhìn Lục Cảnh, thấy đồ đệ mình mới thu nhận này không có lộ ra quá nhiều vẻ chán nản, trong lòng không khỏi thầm khen một câu tâm tính tốt, tiếp theo lại không nhịn được cảm thấy tiếc hận.
Thật ra bản thân Lục Cảnh cũng rất tiếc nuối, nếu đã tới một thế giới võ hiệp, ai mà không muốn luyện thành võ công tuyệt thế, từ nay về sau tiêu dao giang hồ.
Nhưng Lục Cảnh đã trải qua sự tẩy rửa của nền giáo dục hiện đại, đã sớm gặp không biết bao nhiêu chuyện tương tự, học sinh cùng lớp, có người vừa học liền biết, thậm chí không cần nghe giảng, lúc thi có thể thoải mái đạt điểm cao cũng có một số người mỗi ngày đều đọc sách, mông không rời khỏi ghế, so với ai khác đều khắc khổ nhưng không giỏi nhưng không giỏi, đầu tư không ít thời gian cùng tinh lực, kết quả vẫn như cũ thu được hiệu quả quá nhỏ.