Khí cảm chưa luyện ra, đan điền lại gặp vấn đề trước. Lục Cảnh không khỏi lo lắng, hắn cảm nhận được cảm giác trướng đau từ bụng truyền đến, liền đưa tay nhẹ nhàng ấn xuống một chút, kết quả không có phản ứng gì. Tiếp theo, hắn lại thử xoa bóp vài vòng.
Đáng tiếc vẫn không có hiệu quả.
Lục Cảnh cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao hắn mới bái sư không lâu, cả võ học lẫn kinh mạch đều là những thứ mới mẻ đối với hắn. Những hiểu biết ít ỏi trước đây của hắn đều đến từ tiểu thuyết, phim ảnh và trò chơi. Chỉ khi bắt đầu học, hắn mới biết thực tế phức tạp hơn nhiều so với những gì mà nghệ thuật miêu tả.
Lục Cảnh hiện tại không biết đan điền của mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện này vẫn phải đi thỉnh giáo sư phụ mới được.
Nhưng lúc này, bến tàu bên kia cũng sắp bắt đầu làm việc. Số tiền mà Lục Cảnh vất vả lắm mới tích góp được trước đó cơ bản đều đã nộp học phí, vì muốn tập võ sớm, hắn còn mượn thêm chút tiền. Bây giờ đã trả được bảy tám phần, chỉ còn lại một khoản cuối cùng. Mà chỉ hai ba ngày nữa thôi, người thu nợ sẽ đến tận cửa.
Lục Cảnh do dự một chút, rồi quyết định đến bến tàu làm công trước, sau đó sẽ đi tìm sư phụ. Không còn cách nào khác, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn. Đan điền tuy có cảm giác trướng nhưng không đến mức không thể chịu đựng được. Hơn nữa, đến giờ không có dấu hiệu gì cho thấy tình trạng này trở nên nghiêm trọng hơn. Dù có chậm trễ nửa ngày, chắc không có vấn đề gì lớn.
Ngược lại, nếu không trả nợ đúng hạn thì sợ rằng sẽ lại có thêm rắc rối.
-
Sau khi quyết định xong, Lục Cảnh liền rời giường, mặc quần áo chỉnh tề, đeo giỏ trúc sau lưng, rồi đẩy cửa bước ra khỏi túp lều tranh của mình.
Hắn đi theo những người đi chợ sớm, vượt qua cổng thành để vào trong. Vì buổi sáng đã bị giày vò một phen nên hôm nay Lục Cảnh không kịp ăn sáng, đành phải nhịn đau bỏ ra năm văn tiền mua một chén bánh canh ở ven đường.
Bánh canh của Đại Lang trước Văn Vương Miếu rất nổi tiếng trong giới phu khuân vác, luôn được biết đến với bát lớn và đầy đặn.
Ngày thường, Lục Cảnh ăn một bát là đã no bụng nhưng không còn cách nào khác, người dân bình thường ở triều Trần quen ăn hai bữa một ngày, sáng và tối mỗi bữa. Bữa trưa thì không ăn, mà Lục Cảnh lại làm công việc nặng nhọc, nếu buổi sáng không ăn no thì buổi chiều rất có thể sẽ bị đói.
Lục Cảnh cũng từng tự mang cơm trưa một thời gian nhưng đôi khi bận rộn không có thời gian ăn nên về sau cũng đành nhập gia tùy tục.
Sau khi trả tiền, Lục Cảnh nhận lấy bát bánh canh đã nấu xong từ tay chủ quán. Quả nhiên, vẫn là một bát lớn đầy ắp, tuy nhìn có vẻ hơi nhạt nhẽo nhưng hương thơm của bột mì vẫn xộc vào mũi.
Lục Cảnh không kịp chờ đợi không lo bị bỏng, cầm đũa lên và há to miệng ăn. Cơn đau nhức ở đan điền không ảnh hưởng đến sự ngon miệng của hắn. Chỉ trong chốc lát, nửa bát mì đã vào bụng, và lúc này Lục Cảnh cũng đã no được bảy phần nhưng đôi đũa trong tay hắn vẫn không ngừng, tiếp tục gắp những sợi mì còn lại trong bát.
Đến khi no chín phần, bình thường đã nên cảm thấy no căng bụng nhưng lần này, Lục Cảnh không biết có phải là ảo giác của mình hay không, mà theo đó, một luồng hơi ấm dâng lên, hắn cảm thấy dạ dày của mình dường như trở nên hoạt động hơn. Những bánh canh đã ăn vào bụng đang nhanh chóng được tiêu hóa, đôi đũa vốn đã chậm lại lại trở nên nhanh hơn.
Chẳng bao lâu sau, một bát bánh canh đã cạn đáy, Lục Cảnh từ no chín phần lại trở về no bảy phần.
Đúng là kỳ lạ, càng ăn lại càng thấy đói?
Lục Cảnh uống cạn cả nước canh trong bát, sau đó dùng tay lau miệng. Không kịp suy nghĩ về những thay đổi mới xuất hiện trên cơ thể mình, hắn đặt bát xuống rồi vội vã chạy về phía bến tàu.
Sự thật chứng minh, dù ở triều đại nào, cuộc sống hàng ngày của người làm công cũng đều như nhau.
Bến tàu Trương gia, là một trong mười ba bến tàu của thành Ổ Giang cũng là nơi mà Lục Cảnh làm việc ở kiếp này.
Lúc này, trời vừa mới tờ mờ sáng nhưng những phu khuân vác chờ làm việc đã chen chúc kín cả bến tàu.
Và đây thật ra vẫn chưa phải là thời điểm bận rộn nhất. Vào mùa lúa mới để nhanh chóng vận chuyển lên kinh thành, các phu khuân vác thường phải làm việc hai ba ca liên tục.
Thậm chí, không ít người đến lúc nghỉ ngơi không về nhà mà trực tiếp tìm một chỗ trống ở bến tàu để ngủ. Tỉnh dậy thì lại tiếp tục làm việc. Cũng chẳng ai than vãn, dù sao có việc để làm vẫn tốt hơn là không có. Các phu khuân vác không sợ khổ, không sợ mệt, mà chỉ sợ nhất là vào mùa vắng khách, không có việc gì để làm.
Lục Cảnh đưa thẻ bài của mình cho một "tiên sinh" trên bến tàu kiểm tra. Những tiên sinh này cũng là người của Thanh Trúc bang nhưng khác với phu khuân vác, họ không cần tự mình khuân vác hàng hóa, mà chuyên phụ trách ghi chép sổ sách và phát thẻ. Ngoài ra, mỗi bến tàu còn có một "tiểu đầu" và một đám "côn" phụ trách duy trì trật tự. Những người này mới là nòng cốt của Thanh Trúc bang.