Chương 50: Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta 50
Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta
Tiểu Ngốc Chiêu23-06-2025 11:24:30
"Đại sư huynh của ta cái gì cũng tốt." Hạ Hòe thấy còn chút thời gian, lại chủ động giới thiệu cho Lục Cảnh về người mà lát nữa hắn sẽ gặp: "Dù là võ công hay tài trí, hắn đều là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử đời thứ tám. Tuổi còn trẻ mà đã nổi danh trên giang hồ, tiến vào Thanh Vân bảng, tiền đồ vô lượng. Ta nghe sư phụ ta nói, hình như trong các cũng có ý bồi dưỡng hắn để trở thành các chủ đời tiếp theo.
"Nhưng cũng chính vì vậy, mà hắn có phần... Có phần..." Hạ Hòe dường như không biết nên mở lời như thế nào.
"Mắt cao hơn đầu?"
"Ta vốn định nói là không coi ai ra gì, tuy hắn đối xử với các sư huynh muội đồng môn không tệ, chỉ thỉnh thoảng ra vẻ đại sư huynh thôi. Nhưng lần này ta xuống núi đưa thư, đúng là nghe thấy không ít người trong giang hồ đánh giá hắn như vậy." Hạ Hòe bất đắc dĩ nói: "Trừ phi là tiền bối võ lâm thành danh đã lâu, hoặc là những thanh niên tài tuấn cùng hắn trên bảng Thanh Vân, còn không thì hắn rất ít khi nhìn thẳng vào người khác, không quan tâm đến cảm thụ của đối phương."
"Điều này cũng có thể hiểu được." Lục Cảnh nghe vậy lại không hề ngạc nhiên. Thành danh khi còn trẻ, lại thêm tiền đồ rộng mở, không có chút ngạo khí mới là lạ. Hơn nữa so với rất nhiều kẻ dựa hơi cha ở kiếp trước, vị đại sư huynh Tẩy Kiếm Các này cũng là dựa vào thực lực của mình để đi đến bước này, quả thực có lý do để kiêu ngạo.
Sau đó, hắn lại nghĩ đến điều gì đó, có phần nghi hoặc hỏi: "Trong Tẩy Kiếm Các các ngươi chắc là có không ít thần công bí kíp nhỉ, sao đại sư huynh ngươi còn cảm thấy hứng thú với võ công của Giải Liên Thành?"
Hạ Hòe thở dài: "Theo ta hiểu về hắn, mục đích hắn đến Ổ Giang không giống những người khác."
"Hắn không nhắm vào Giải Liên Thành?" Lục Cảnh nhướn mày.
"Hắn là nhắm vào Giải Liên Thành, nhưng không phải vì cướp bí kíp, mà là vì nghe nói về thiệp mời, nên mới đến đây."
Lục Cảnh chớp mắt, cảm thấy mình nghe không được rõ lắm.
"Hắn đến để đánh bại Giải Liên Thành, muốn dùng điều đó chứng minh võ công của Tẩy Kiếm Các mạnh hơn võ công ghi trong cuốn bí kíp mà người trong giang hồ đều tranh nhau." Hạ Hòe có phần xấu hổ nói.
"..."
"Ta bắt đầu hiểu vì sao mọi người đều nói hắn không coi ai ra gì rồi." Lục Cảnh nói: "Nhưng không sao, đến lúc đó ta không vào, ngươi đi tìm hắn giúp ta đòi bí kíp, rồi đưa cho ta là được."
"Ta vốn định giới thiệu ngươi với hắn, để hai người làm quen, nhưng nghĩ đến tính khí của hắn, ta lại thấy như vậy có lẽ tốt hơn." Hạ Hòe có phần tiếc nuối nói.
-
Nghe Hạ Hòe miêu tả về đại sư huynh của nàng, Lục Cảnh cũng hiểu vì sao thiếu nữ lại chắc chắn rằng đại sư huynh của nàng nếu đã đến Ổ Giang thì nhất định sẽ ở quán trọ lớn nhất thành.
Bởi vì một người kiêu ngạo như vậy sẽ tuyệt đối không ở quán trọ lớn thứ hai trong thành. Cho dù quán trọ lớn nhất đã hết phòng, hắn cũng sẽ bắt khách nhân bên trong nhường một gian cho hắn ở.
Lục Cảnh cảm thấy mình đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra ở đó, nhưng không ngờ sự thật lại còn khoa trương hơn những gì hắn tưởng tượng.
Hai người vừa mới đi đến ngoài cửa quán trọ, đã thấy một hòa thượng từ bên trong bay ra.
Hòa thượng kia hiển nhiên không phải là người đứng đắn gì. Dù mặc tăng bào, cạo trọc đầu, nhưng tay lại cầm móng giò, bên hông còn treo một bầu rượu.
Y xoay người giữa không trung rồi đáp vững xuống đất, sau đó bắt đầu chửi ầm lên: "Tẩy Kiếm Các uy phong thật, Ngụy Tử Tiện ngươi đến muộn nhất, cướp phòng của người ta đã đành, giờ còn đuổi người đi, sao hả, một cái giường còn chưa đủ cho ngươi ngủ..."
Kết quả, y vừa chửi được nửa câu thì bỗng im bặt, bởi vì y chú ý đến cái móng giò trong tay mình, không biết từ lúc nào đã bị mất một nửa, vết cắt trên đó bằng phẳng, bóng loáng, hiển nhiên là bị kiếm chém.
Nhưng trước đó trong đại sảnh, y căn bản không hề chú ý Ngụy Tử Tiện đã rút kiếm khi nào.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán hòa thượng Tửu Nhục. Nhất là khi bị gió bên ngoài thổi vào, rượu cũng tỉnh đi không ít. Y không dám nói gì nữa, xoay người định rời đi, kết quả lại đụng phải Lục Cảnh và Hạ Hòe đang đi tới.
Hòa thượng Tửu Nhục lúc này đang nghẹn một bụng lửa. Tuy y không phải cao thủ gì, nhưng cảnh giới tam lưu đỉnh phong cũng có chút danh tiếng trên giang hồ. Vậy mà y bị người ta đuổi ra khỏi quán trọ, mặt xám mày tro, ngay cả dũng khí sủa vài tiếng về phía đối diện không có, thật thảm hại như chó nhà có tang.
Quay đầu lại, y thấy Lục Cảnh và Hạ Hòe đang "chặn" đường mình. Lập tức, cơn giận trong bụng xông lên đầu. Vì Hạ Hòe là nữ nhân, lại có khuôn mặt trẻ con, nên dù y có cầm thú không thể ra tay được. Tự nhiên, y chỉ có thể trút giận lên đầu Lục Cảnh.