Chương 20: Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta 20

Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta

Tiểu Ngốc Chiêu 23-06-2025 11:01:53

Tuy lúc Chương Tam Phong truyền võ công cho Lục Cảnh đều yêu cầu nữ quyến ở lại trong phòng, Hà thị chưa từng thấy Lục Cảnh luyện võ, nhưng Chương Tam Phong đối với đồ đệ vất vả mới nhận được này vẫn rất để bụng, lúc ăn cơm cũng thỉnh thoảng cảm khái vài câu, nên tình huống của Lục Cảnh trong viện này không phải bí mật gì. Hà thị không rõ Lục Cảnh làm sao trong một đêm lại trở nên lợi hại như vậy, có thể "đánh" một người trong võ lâm rõ ràng là lão luyện. Nhưng Lục Cảnh vừa đuổi tới trước khi nàng mở miệng hỏi liền lắc đầu nói."Đừng hỏi, hỏi ta không trả lời được, bên này ta còn có việc gấp nên đi trước một bước, chuyện hôm nay ta cảm giác không đơn giản như vậy, nhóm người kia không có lý do vô duyên vô cớ tìm sư phụ gây phiền toái, nên gần đây các ngươi không có việc gì tốt nhất đừng chạy loạn ra ngoài nữa." Câu nói cuối cùng của Lục Cảnh uyển chuyển khuyên bảo Chương Kim Minh, Chương Kim Minh tuy trước đó ngỗ nghịch phụ thân, ngay cả đồ đệ của phụ thân không để mắt, nhưng hiện tại Lục Cảnh đã là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không nói gì, chỉ không tốt lập tức thay đổi thái độ, vẫn đen mặt như cũ. Lục Cảnh đã đi tới cạnh cửa, khi hắn bước một chân ra khỏi cửa lại dừng bước, quay đầu nói: "Đúng rồi, đợi sư phụ trở về phiền thế huynh báo cho ta một tiếng." Chương Kim Minh hừ một tiếng, không rõ ràng đồng ý không phản bác, nhưng với tính cách của hắn, Lục Cảnh đoán chuyện này chắc chắc là hắn đã đồng ý. - Sư phụ không tìm được, nhưng Lục Cảnh không có ý định từ bỏ việc trị liệu. Chỉ là hôm nay rõ ràng hắn đã bị nước ngược chiều, vừa mới qua buổi sáng đã bị đánh hai trận, Lục Cảnh cũng lo lắng sau này có con thiêu thân nào đó đang chờ hắn hay không. Nên hắn cố ý thả chậm bước chân, tập trung quan sát bốn phía, nhất là những kẻ ăn mặc như người trong võ lâm, giữ khoảng cách an toàn với những nhân tố không ổn định kia, thậm chí không tiếc đi đường vòng, mãi tới khi thấy gian nhà tranh trước mặt, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hắn đã ra khỏi thành, đến một thôn trang nhỏ cách thành tây ba dặm, nơi này không có cảnh sông phồn hoa trong thành, không có những thanh lâu tửu kỳ, lan can mái cong, cùng với đám người rộn ràng nhốn nháo, thay vào đó là một cánh đồng tươi mới hoang vu, phong cảnh điền viên cực mục không chút bụi bẩn. Một đường đi tới tuy chỉ là nhà tranh chất củi, nhưng phần lớn đều được sửa chữa chỉnh tề, sau cửa có vườn rau chuồng gà, trước cửa thì trồng đủ loại hoa cỏ, những hoa này thứ nhất có thể trang trí cửa nhà, thứ hai cũng có thể hái đi đổi tiền. Trần nhân yêu hoa, trong thành Ổ Giang có không ít chợ hoa, mỗi năm còn định kỳ tổ chức hội hoa, vừa ngắm hoa cũng bán hoa, gặp cực phẩm phẩm tướng xuất chúng, một chậu bán ra trăm lượng bạc không hiếm lạ, nên nhà nào ở nông thôn cũng trồng hoa. Nhưng cũng có một số hoa cỏ không đợi được đến ngày được người thưởng ngoạn đã bị hạ độc thủ, trò chơi mà đám trẻ con trong thôn thích nhất ngoại trừ mang diều giấy chạy lung tung nhảy nhót khắp nơi, chính là đấu cỏ. Mỗi người tìm một nhánh cỏ, hai bên giao nhau, kéo nhau, xem nhánh cỏ của ai cứng cỏi nhất, người đó thắng. Người thắng có thể từ chỗ tiểu đồng bọn đạt được gì khó nói, dù sao từ cha mẹ tám phần mười sẽ nhận được một trận đánh, vì nơi đấu cỏ thường cũng là cành xanh đầy đất hoa tàn. Còn các đại nhân trong thôn lúc này hoặc trong thành làm công ngắn hạn, hoặc ở giữa ruộng lúa bận làm cỏ, bón phân. Giống với Giang Nam Tống triều, Ổ Giang thành bên này trồng cũng hai vụ lúa, vụ đầu tiên đã sớm thu hoạch xong, mà khi thu hoạch phải nhanh chóng trồng xuống vụ thứ hai. Hiện giờ Lục Cảnh thấy từng ruộng lúa xanh mơn mởn này đều là lúa hai mùa, phỏng chừng nửa tháng nữa có thể chín, không thể không nói cảnh sắc như vậy thật sự có thể chữa lành người, Lục Cảnh cảm thấy phiền muộn trong lòng mình hình như cũng tiêu giảm không ít, khó trách các văn nhân từ khách các triều đại khi có gì khó chịu liền ồn ào muốn về đồng ruộng quy ẩn. Lục Cảnh đi tới trước gian nhà tranh kia, thăm dò nhìn vào trong trước. Rất tốt, chỉ có mấy hàng thảo dược đang phơi nắng cùng một tiểu dược đồng đang vội sắc thuốc ở cửa, không thấy nhân vật khả nghi nào. Nên Lục Cảnh cất bước đi tới, khoát tay với tiểu dược đồng."Giả lang trung có đó không?" Tiểu dược đồng ngoài mặt là đang nhìn lửa, nhưng thực tế trong lòng đã sớm không biết bay đi đâu rồi, đang âm thầm suy nghĩ lát nữa làm sao thừa dịp sư phụ không để ý, nhổ chút thảo dược vừa hái về đi cùng người ta chơi đấu cỏ, kết quả thình lình bị Lục Cảnh gọi một tiếng, lập tức giật mình, kém chút đá bay nồi đất trước mặt.