Chương 9: Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta 9

Tiên Đan Cho Ngươi, Độc Dược Phần Ta

Tiểu Ngốc Chiêu 23-06-2025 10:53:22

"Mấy túi?" Vị tiên sinh mặc áo vải thô dù đã đếm xong nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi lại. "Sáu túi." "Sáu túi gì?" "..." Lục Cảnh không ngờ rằng ở triều Trần cũng có người thích chơi trò Mã Đông Mai. Cũng may là sau khi thốt ra câu đó, vị tiên sinh mặc áo vải thô của Thanh Trúc bang cũng tự biết mình lỡ lời. Đương nhiên là hắn biết Lục Cảnh đang cõng ngô, chỉ là hắn có phần không thể tin vào mắt mình. Sáu trăm cân ngô, mà lại có người có thể một mạch khiêng từ bến tàu đến cửa hàng gạo. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Lục Cảnh, tuy cũng đổ mồ hôi, thở dốc nhưng lại không có vẻ gì là sắp kiệt sức, mà chỉ là phản ứng sinh lý bình thường sau khi vận động. Ngược lại, tối qua ở thanh lâu, hắn còn có vẻ mệt mỏi hơn, với đôi mắt thâm quầng, bước chân phù phiếm, và cảm giác như cơ thể bị rút cạn. Biết là hỏi không hỏi ra được gì, vị tiên sinh mặc áo vải thô dứt khoát thu lại bút lông và sổ sách trên tay, rồi trực tiếp duỗi tay ra chụp lấy một túi ngô trên vai Lục Cảnh. "Cẩn thận nặng đấy." Lục Cảnh tốt bụng nhắc nhở. Nhưng rõ ràng là vị tiên sinh mặc áo vải thô không tin rằng túi ngô này nặng đến trăm cân. Hắn cho rằng, thằng nhóc này chắc đã giở trò gì đó, hoặc là đã thay đổi hàng hóa trên đường đi. Nếu đúng là như vậy thì bang quy của Thanh Trúc bang không phải là để trưng bày. Kết quả, khi hắn chụp lấy túi ngô, nó vẫn không hề nhúc nhích. Vị tiên sinh mặc áo vải thô không tin tà nên lại lần thứ hai dùng sức nhưng lại bị căng gân. Hắn ôm cổ tay, với vẻ mặt như vừa thấy quỷ, rồi rút từ trong ống trúc bên cạnh ra một thẻ dài và hai thẻ ngắn, rồi cắm vào đai lưng của Lục Cảnh. Một thẻ dài tương đương với mười thẻ ngắn. Điều đó có nghĩa là, vị tiên sinh mặc áo vải thô đã thừa nhận Lục Cảnh đã cõng sáu túi ngô đến đây. Dù cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu được làm thế nào mà thiếu niên trước mắt có thể làm được điều đó. Lục Cảnh cõng ngô trên vai vào trong cửa hàng gạo, sau đó không nghỉ ngơi gì nhiều, mà đi thẳng về phía bến tàu. Cả người hắn đều tràn đầy sức sống, như một học sinh tiểu học sau khi tan học, đeo cặp sách và lao ra khỏi cổng trường. - Lục Cảnh không ngờ rằng có một ngày, việc khuân vác lại có thể trở nên dễ dàng như vậy, cứ như thể đang điều khiển nhân vật trong game để cày nhiệm vụ vậy. Hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể cứ như vậy gánh vác đến tận chiều, thậm chí trời tối không phải là không thể nhưng một khắc sau Lục Cảnh lại buộc phải dừng bước, không phải vì hắn đã hết sức, mà là hai mươi bốn chiếc thuyền buồm đã bị dỡ sạch. Nhìn khoang thuyền trống rỗng, Lục Cảnh chợt cảm thấy mất mát. Dù sao cơ hội kiếm tiền tốt như vậy đâu phải lúc nào cũng có. Nhắc đến chuyện kiếm tiền, Lục Cảnh mới nhớ ra mình cần phải kiểm đếm lại số thẻ trên tay thì phát hiện ra bản thân đã tích cóp được mười thẻ dài, tám thẻ ngắn. Điều này có nghĩa là hắn đã đi được chín chuyến. Đám phu khuân vác khác đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật để đánh giá hắn. Bởi vì phần lớn bọn họ chỉ đi được bốn năm chuyến, mà mỗi chuyến cũng chỉ khuân hai ba bao ngô nhưng đã mệt lả người, mồ hôi thấm đẫm cả lưng áo. Bọn họ người thì ngồi, người thì nằm, tay bưng những gáo nước giếng lạnh đưa lên miệng ừng ực. Tưởng Lão Bát cũng là một trong số đó, hơn nữa bản thân hắn cũng chẳng hơn Lục Cảnh là bao, lúc này thậm chí còn không đứng dậy nổi. Chuyến cuối cùng hắn gần như phải lê từng bước đến tiệm gạo, vì thế mà bị gã thầy áo vải thô mắng cho một trận. Giờ nhìn Lục Cảnh bên cạnh cứ như vừa mới khởi động, khiến Tưởng Lão Bát vừa xoa vai vừa kêu lên quái lạ. Ngưu Cửu cũng đang trừng mắt nhìn Lục Cảnh. Trời sinh hắn đã có thần lực, dáng người cao lớn nên luôn là người khuân vác được nhiều hàng nhất. Vì vậy khi nhìn thấy Lục Cảnh vác sáu bao ngô lướt qua trước mặt, trong lòng hắn cũng có phần không phục. Thế là ở chuyến thứ hai, hắn thử gia tăng một bao ngô lên vai, kết quả cũng miễn cưỡng đứng dậy được nhưng gần như không thể bước đi. Ngưu Cửu không tin tà, lảo đảo đi được vài bước, nhanh chóng bị những phu khuân vác khác vượt qua, cuối cùng không thể không bỏ bao ngô mới thêm xuống khoang thuyền. Lúc này hắn nhìn chằm chằm Lục Cảnh, muốn xem cho rõ thiếu niên trước mắt này rốt cuộc làm cách nào có thể vượt qua được hắn. Nhưng Lục Cảnh chẳng có tâm trí nào để tranh giành mấy chuyện vớ vẩn này với Ngưu Cửu, sự chú ý của hắn bây giờ đều đặt vào cơ thể mình. Lục Cảnh thấy cần phải dời việc đi gặp sư phụ lên trước. Số tiền hắn kiếm được trong buổi sáng đã bằng hai ngày làm trước đó, không những có thể trả hết khoản nợ cuối cùng, mà còn có phần dư dả. Lúc này, tuy bến tàu vẫn có thương thuyền dỡ hàng nhưng đám phu khuân vác như Lục Cảnh phải nghỉ ngơi đến tận chiều mới có việc làm.