Chương 13: Món quà tặng thêm

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:26:03

Chỉ mới vài phút trước, anh còn đang lê bước giữa sa mạc dưới cái nắng gay gắt, vừa đói vừa khát, không biết đường về nằm ở đâu. Vậy mà chớp mắt đã có trà mát làm dịu cổ họng, lại còn có món cơm rang ngon đến khó tin lấp đầy dạ dày. Dù đây có là giấc mơ đẹp trước lúc chết, anh cũng muốn tận hưởng nó đến cùng. Cảm thấy dùng đũa không tiện, Kỷ Hạng Minh tự đứng dậy đi lấy thìa, cắm thẳng vào bát, mỗi lần đều xúc đầy một thìa đưa vào miệng. Vị khách này không nói một lời, cứ như chó sói đói lâu ngày mà liên tục xúc từng thìa cơm ăn ngấu nghiến – cảnh tượng này Nam Đồ đúng là lần đầu tiên chứng kiến. Mà hệ thống cũng không nói sai, thể lực người ở thế giới hậu tận thế thật sự rất tốt, vậy mà thực sự đã băng qua được sa mạc để đến được chỗ cô. Lúc mới vào cửa trông còn rất yếu, vậy mà uống xong một bình nước, ăn thêm chút đồ, bây giờ trông đã hồi phục không ít. Cho đến khi bát cơm to bị vét sạch, Kỷ Hạng Minh đẩy bát ra, đặt thìa xuống, trên mặt hiện lên vẻ như được giải thoát: "Muốn lấy gì từ tôi, thì cứ lấy đi." Nam Đồ tất nhiên không thể dùng tiền tệ ở thế giới hậu tận thế. Cô liếc nhìn bảng giá đề xuất mà hệ thống cung cấp, rồi nói: "Bữa cơm này giá năm viên tinh hạch cấp một hoặc một viên tinh hạch cấp hai." Theo gợi ý của hệ thống, ở thế giới hậu tận thế, một viên tinh hạch cấp một tương đương hai mươi tệ ở chỗ cô, một viên cấp hai là một trăm tệ, còn cấp ba thì năm trăm tệ. Quy đổi theo kiểu ngũ phân kỳ quặc. Sau khi Nam Đồ nhận được tinh hạch, cô muốn đổi sang loại tiền tệ mình có thể sử dụng, thì hệ thống lại thu thêm 5% phí chuyển đổi. Tính ra, một chai nước chanh lạnh cộng với một đĩa cơm rang thập cẩm, cô thu về được 95 tệ, lợi nhuận cũng không tệ chút nào. Còn việc không làm theo giá niêm yết của hệ thống thì thật ra cũng không bị trừng phạt gì. Nam Đồ hoàn toàn có thể lấy thỏi vàng của Kỷ Hạng Minh, rồi tống anh ra khỏi quán, chỉ là cô không muốn làm như vậy mà thôi. Sự xuất hiện của hệ thống khiến Nam Đồ nhận ra, cô không chỉ có thể giúp tiệm cơm Nam Lai hồi sinh, mà còn có thể khiến Nam Lai vang danh ở nhiều thế giới khác nhau. Kỷ Hạng Minh không ngờ Nam Đồ lại thực sự đòi thanh toán, cuống quýt sờ soạng khắp người, cuối cùng cũng moi ra được tinh hạch của con trăn cát cấp ba mà anh mới săn được không lâu trước, vụng về đưa cho Nam Đồ. "... Tôi... có thể rời khỏi đây không?" Thái độ của Nam Đồ dường như ám chỉ điều gì đó khiến anh dè dặt hỏi. "Bây giờ thì chưa được, vì tôi không có tiền lẻ để thối lại." Nam Đồ nói thật. Kỷ Hạng Minh lập tức đáp: "Phần dư tôi không cần." Nam Đồ thấy trên người anh cũng chẳng còn tinh hạch nào khác, bèn lấy từ tủ lạnh ra một hũ sốt bò cay mới làm, nhét vào tay anh. "Vậy thì tặng anh một hũ sốt bò. Cửa ra ở bên kia. Lần sau lại ghé nhé." Nam Đồ nhắc nhở, khách đến từ các vị diện chỉ có thể rời đi bằng chính cánh cửa lúc đến.