Chương 20: Cả nhà tới Tiệm cơm Nam Lai

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:26:30

Phan Duyệt Nghi cười gượng hai tiếng: "Gì chứ, con ăn ở căng tin trường mà." "Nói dối." Mẹ Phan làm mặt như đã nhìn thấu: "Căng tin trường các con làm gì có cà chua ngon thế?" Hết cách Phan Duyệt Nghi đành thật thà thú nhận, mình ăn trưa ở một tiệm cơm gần đây. Trước đó đã cố nhịn lâu lắm rồi, lúc này cô không nhịn nổi nữa: "Món đậu phụ sốt cà chua trứng muối đó thật sự rất ngon, nước sốt cà chua hầm ra chua chua ngọt ngọt, trứng muối thì béo mịn, phủ đều trên miếng đậu phụ..." Nghe cô nói như vậy, ba Phan và mẹ Phan càng thêm hứng thú. "Đi đi đi!" "Tiệm cơm Nam Lai, chính là chỗ này." Mẹ Phan nhìn tên quán này, bất giác cảm thấy có chút quen tai, nhưng thoáng cái đã bị bà gạt ra sau đầu, chắc là tên phổ biến thôi. Ba người cùng nhau bước vào tiệm. Có con gái làm "liều vaccine phòng ngừa" rồi, thấy giá trên thực đơn hơi cao, ba Phan và mẹ Phan chỉ hơi nhướng mày chứ không nói gì thêm. "Gọi một phần đậu phụ sốt cà chua trứng muối đi." Mẹ Phan cũng muốn nếm thử món mà con gái khen ngất trời kia rốt cuộc ngon thế nào. Rồi như sực nhớ điều gì, bà quay sang hỏi con gái: "Đúng rồi, con mới ăn trưa món đó rồi, hay đổi món khác thử xem?" Phan Duyệt Nghi vung tay như cần gạt nước: "Không không không, con vẫn muốn ăn nữa, ăn thêm một bữa cũng không sao cả." Giọng điệu cô kiên quyết vô cùng, xem ra không phải lời nói suông. Thực đơn được chuyền đến tay ba Phan, ông lại gọi thêm một món cá chiên muối tiêu. Dù sao thì bữa tối cũng đã ăn chút gì đó, để tránh lãng phí đồ ăn, ba người chỉ gọi hai món. Lúc này lại có vài vị khách bước vào, Ba Phan nhìn thấy chỉ có một người trẻ tuổi bận rộn đi đi lại lại, không nhịn được mà ngó nghiêng xem đầu bếp đã bắt đầu nấu nướng chưa. Phan Duyệt Nghi nói quán này là của một chị gái xinh đẹp, món ăn cũng là do cô ấy nấu. "Con nói cô ấy vừa là phục vụ, vừa là đầu bếp, lại còn là bà chủ?" Ba Phan bị dọa cho sững sờ. Nét mặt ông trở nên phức tạp, cửa tiệm mới mở, giai đoạn đầu chưa có lợi nhuận cũng không lạ, nhưng tiền thuê người làm cơ bản vẫn nên chi ra, việc vặt vãnh gì cũng ôm vào người hết, nhìn thế nào cũng không giống kiểu kinh doanh có thể lâu dài. Mấy món như trứng muối gì đó nghe như mấy món mạng xã hội hot trend, ba Phan ngồi đó đầy nghi ngờ, cảm thấy tám phần quán này là kiểu cửa tiệm bán hàng theo trào lưu, kiếm một mớ rồi dẹp. Những loại nhà hàng như thế ông từng thấy không ít, ban đầu chi đậm tiền quảng bá để hút giới trẻ, tạo hiệu ứng đông nghịt người xếp hàng, đến khi chiến dịch truyền thông kết thúc, chưa đầy bao lâu tình hình kinh doanh liền lao dốc không phanh, nhanh chóng đóng cửa nhượng lại, rồi đổi sang xu hướng kế tiếp. Nhưng quán nhỏ trước mắt này lại có vẻ không giống, ba Phan cảm thấy nếu đến cả nhân viên phục vụ cũng không thuê nổi, chắc chắn càng không có tiền đổ vào quảng bá. Chẳng trách quán này không đông khách.