Chương 47: Khoai từ đào ngâm

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:27:55

Chỉ có mỗi năm vào ngày sinh nhật của cháu gái ông ấy, khách nào đến ăn ở tiệm cũng được tặng một quả khoai từ đào ngâm, không lấy tiền, cho không luôn đấy. Một năm chỉ có một lần thôi, những thực khách thèm món này nhớ ngày sinh nhật cháu gái ông ấy còn rõ hơn sinh nhật chính mình nữa!" Vừa nói bà vừa cẩn thận chia khoai từ đào ngâm cho mọi người: "Là Duyệt Duyệt tặng bà đấy, mọi người cũng nếm thử đi, món này là chiên rồi mới hấp, để lâu lớp vỏ ngoài mềm ra thì ăn không ngon nữa." "Chiên á?" Phan Duyệt Nghi ngạc nhiên há miệng thành hình chữ o, cô mới ăn món này không lâu trước đây mà không hề phát hiện ra là đã chiên, hoàn toàn không cảm thấy ngấy dầu, sao lại là chiên được? Ông ngoại tiếp lời: "Sao lại không phải chiên chứ? Khoai từ nghiền trộn với bột nếp mới định hình được, nhưng thế vẫn chưa đủ, hơi động vào là vỡ, tiếp tục thêm bột nếp nữa à? Như vậy thì không ổn, cho nhiều bột nếp quá thì còn gọi gì là khoai từ đào ngâm, phải gọi là đào nếp thì đúng hơn. Muốn giữ đúng lượng khoai từ thì phải nghĩ cách để nó không vỡ nát." "Bí quyết chính là ở bước chiên này, không thể cho vào chảo dầu chiên được, dầu mà sôi lên là hình dạng quả đào cũng tan tành, độ lửa lại khó nắm, chỉ có thể đặt lên vá lưới, múc dầu nóng rưới lên quả đào liên tục, đến khi lớp vỏ ngoài hình thành một màng mềm mới định hình được, rồi đem hấp chín, sau cùng rưới thêm đường hoa quế." "Oa..." Phan Duyệt Nghi không nhịn được vỗ tay khe khẽ. Quá lợi hại, cứ tưởng chỉ là món ngọt ngon miệng, ai ngờ khi làm lại tốn công đến vậy. Bà ngoại thúc giục mọi người: "Mau nếm thử đi nào. Ấy, loại màu đỏ tươi này là sốt gì thế? Trước giờ món này chỉ rưới đường hoa quế thôi mà." Tám quả khoai từ đào ngâm, một nửa rưới đường hoa quế trong suốt điểm thêm cánh hoa quế vàng, nửa còn lại thì là sốt anh đào đỏ thẫm như dải lụa óng ánh chảy tràn qua thân quả tròn trịa, như khoác lên cho từng quả đào căng mọng một bộ xiêm y rực rỡ. Phan Duyệt Nghi nhanh nhảu đáp: "Là sốt anh đào ạ, có lẽ là phiên bản cải tiến của chủ quán, giờ nhiều bạn trẻ không thích mùi hoa quế nữa." Ông ngoại theo phong cách truyền thống, lấy phần rưới đường hoa quế, lúc dùng muỗng phá vỡ hình dáng quả đào còn hơi luyến tiếc, nhưng khi đưa vào miệng, mùi thơm nồng nàn của hoa quế lập tức xộc thẳng lên mũi, rõ ràng chỉ ăn một miếng mà cứ như cả người đều được hương thơm đó bao phủ, bên cạnh như nở rộ cả một cây quế vàng rực, hương thơm ngào ngạt. Khi nhai thêm vài lần, hương thơm nhè nhẹ của khoai từ và bột nếp cùng vị ngọt thanh của mật xuất hiện, mùi hoa quế cũng dịu dàng lắng xuống, không còn xộc thẳng vào người nữa, mà thấm dần vào từng chút một, khiến ông khẽ nhắm mắt gật đầu mãn nguyện. Mẹ Phan lấy phần rưới sốt anh đào, nhớ ông nói trong quá trình làm có bước chiên, lúc dùng muỗng tách đào ra bà đặc biệt để ý, quả nhiên đầu tiên là một lớp vỏ giòn mỏng tang, xuyên qua lớp vỏ đó, khoai từ nghiền mới hiện ra với kết cấu mềm dẻo vốn có. Sốt anh đào lấp lánh sắc đỏ quyến rũ, rưới lên thân quả, khiến sắc trắng của khoai từ đào ngâm dần nhuộm thành màu hồng phơn phớt, tựa như một gương mặt e ấp mà chan chứa chờ mong, càng hợp với cảm giác chua ngọt khi đưa vào miệng, thêm vào kết cấu mềm mịn và dẻo thơm của khoai từ nghiền, hai hương vị giao hòa va chạm, tạo nên một dư vị tuyệt diệu chưa từng có. "Sao quả đào này lại có hạt thế?" Đang ăn, mẹ Phan bất ngờ thốt lên. Chưa đợi ai trả lời, bà đã tự nhận ra đáp án, nở nụ cười: "Ồ, thì ra hạt là làm từ nhân táo đỏ nghiền." "Đúng rồi, mẹ ơi, con vừa định hỏi, sao trước kia con chưa từng ăn món khoai từ đào ngâm này nhỉ? Món bánh tinh xảo như vậy, nếu từng ăn qua chắc chắn con sẽ nhớ."