Chương 24: Ảo giác

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:26:44

Ánh sáng xung quanh dịu nhẹ đến lạ thường, không giống ánh mặt trời chói chang phản chiếu từ khắp nơi trong sa mạc khiến người ta không thể mở mắt. Trên chiếc bàn dài hẹp cách đó không xa, đặt vài chậu cây xanh mướt, bên cạnh là một bình hoa thủy tinh nhỏ, cắm vài bông hoa vàng nhạt xinh xắn. Một củ cải tròn trịa còn dính giọt nước bị ai đó vội vàng đặt trên bàn. Bên tay trái là những bộ bàn ghế xếp ngay ngắn, trên tường treo vài bức tranh trang trí. Nhìn không giống nội thất gia đình, vì số lượng bàn ghế có vẻ nhiều quá. Ngay trước mắt cô là một gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ, đang chăm chú nhìn cô đầy quan tâm. Điều khiến Tân Hoan vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm, là đó không phải gương mặt người mẹ đã khuất mà cô thấy trong mơ hồ, có lẽ vẫn chưa đến ngày mẹ dẫn cô đi. "Đây là đâu vậy?" "Một tiệm cơm, tôi là bà chủ ở đây." Nam Đồ nói. "Một tiệm cơm." Tân Hoan lặp lại đầy hoài nghi: "Nhưng... tôi không hiểu..." "Bé ngoan, không phải câu hỏi nào cũng có đáp án." Nam Đồ không trả lời câu hỏi đó mà ngược lại hỏi lại: "Còn em thì sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tân Hoan khẽ nói: "Là như thế này..." Điều kỳ lạ là, tuy Nam Đồ đã cứu mạng cô, nhưng hôm nay thực sự là lần đầu họ gặp nhau, đối mặt với một người xa lạ như vậy Tân Hoan lại có thể bình tĩnh mà kể hết mọi chuyện ra. Tuy rằng Tân Hoan cho rằng bà chủ quán bí ẩn trước mắt này đã có bản lĩnh mở được tiệm cơm giữa sa mạc An Kim, chắc chắn còn hiểu biết hơn cô rất nhiều, nhưng để làm rõ đầy đủ đầu đuôi sự việc, cô vẫn quyết định nói sơ qua về hoàn cảnh của mình. Khí hậu cực đoan và thiên tai, rừng rậm mọc tràn lan, đất nông nghiệp hóa thành đầm lầy, thành phố bị vùi lấp dưới lớp cát vàng, sự xuất hiện của dị thú... Tóm lại, đây là một cuộc đại nạn của loài người. Còn với Tân Hoan, trong ký ức của cô chỉ đọng lại nỗi đau khổ của một cá thể nhỏ bé. Ba mẹ đều mất trong một trận động đất, cô bị đưa đến căn cứ khi đó, cũng là thành phố Thiên Lăng được tái thiết sau này. Ở đây, rất nhiều đứa trẻ mồ côi như cô được nuôi nấng trưởng thành, được học tập và rèn luyện thể chất, điều kiện tuy không dư dả nhưng đã là nỗ lực tốt nhất có thể. Ngoài vài lần do thú triều[1] áp sát Thiên Lăng Thành, tiếng gầm rú của các loài mãnh thú kéo dài cả đêm khiến cô bé Tân Hoan hoảng sợ không ngủ được, thì khoảng thời gian đó cũng coi như vô ưu vô lo. [1] Đợt tấn công lớn của thú biến dị. Nhưng sau khi trưởng thành, Tân Hoan phải tự lo liệu cuộc sống. Giống như phần lớn những đứa trẻ mồ côi khác, cô cũng chọn con đường trở thành lính đánh thuê. Vì số lượng dị thú quá nhiều sẽ gây ra thú triều, Thiên Lăng Thành luôn theo dõi sát sao tình hình dị thú trong sa mạc An Kim. Nhiệm vụ trinh sát các khu vực khác nhau được phát ra định kỳ, một số bộ phận dị thú có giá trị nghiên cứu khoa học, công hội lính đánh thuê sẽ đăng nhiệm vụ thu mua nguyên liệu, còn nếu chỉ để thu thập tinh hạch thì có thể bán đi đổi lấy nhu yếu phẩm.