Bà ngoại tỏ vẻ mặt "con không có phúc ăn rồi": "Khi cháu nhà người ta sinh ra, con đã học đại học rồi, bao nhiêu năm sống xa quê, con ăn ở đâu được? Còn mấy năm trước cả nhà con dọn về, thì Tiệm cơm Nam Lai cũng đã... Thôi, nhắc lại cũng chẳng ích gì."
Nói đi cũng phải nói lại, món khoai từ đào ngâm này quả thực giống đến tám phần với món họ từng ăn trước kia.
"Duyệt Duyệt, con mua món này ở đâu vậy?" Bà ngoại truy hỏi. Tuy Tiệm cơm Nam Lai đã đóng cửa, nhưng có một quán nhỏ nào đó làm ra món khoai từ đào ngâm giống đến vậy, cũng coi như là qua món ăn mà hồi tưởng lại được quá khứ phải không?
Chớp mắt một cái, bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.
"Là một quán ăn nhỏ tên là Tiệm cơm Nam Lai. Ông bà ngoại, ông bà cũng có thể thường xuyên tới đó ăn, chỗ ấy gần..."
Tiệm cơm Nam Lai! Ông bà ngoại lập tức trao nhau ánh mắt kinh ngạc, sao có thể như vậy được, chẳng phải ông Nam đã...
"Tiệm cơm Nam Lai con vừa nói, chủ tiệm là ai?" Ông ngoại nhanh chóng hỏi dồn.
Phan Duyệt Nghi vô thức bênh vực Nam Đồ: "Chủ tiệm còn rất trẻ, lại còn xinh nữa! Nhìn như vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, nhưng tay nghề thì miễn chê, mấy đứa bạn con dẫn tới đều nói cô ấy nấu ngon hơn cả những đầu bếp đã mở quán mười mấy năm."
Ông bà ngoại mỗi người đều nắm được trọng điểm."Xinh đẹp... là con gái?"
"Tốt nghiệp đại học... tuổi tác cũng trùng khớp..."
Chẳng lẽ là... cháu gái của ông Nam?
Lúc này mẹ Phan cũng nhớ ra: "Bảo sao hôm đó nghe cái tên Tiệm cơm Nam Lai cứ thấy quen quen, hồi nhỏ gần nhà mình chẳng phải cũng có một tiệm cơm tên như vậy sao? Sau này dỡ bỏ hay gì đó, không chừng là cùng một nhà mở!"
Phan Duyệt Nghi nhớ có lần chụp tấm biển hiệu bên ngoài tiệm cho bạn xem, cô vội vàng lôi ra cho ông bà ngoại nhìn.
Tuy vị trí không còn như cũ, cách trang trí cũng thay đổi, nhưng cả hai vẫn nhận ra ngay tấm biển quen thuộc đó, chính là tấm biển của Tiệm cơm Nam Lai ngày xưa!
***
Ăn xong rời khỏi khách sạn, ông bà quay về nhà, mở nhóm chat của những hàng xóm cũ, ghé sát miệng vào micro điện thoại, giọng vang đầy khí thế nói: "Cháu gái ông Nam, con bé Nam Đồ quay về mở lại tiệm rồi! Vẫn tên là Tiệm cơm Nam Lai, địa điểm ở... Mọi người đều là hàng xóm nhìn nó lớn lên, ai rảnh thì đến ủng hộ chút đi!"
Những hàng xóm ngày trước, có người sau giải tỏa thì chuyển đi nơi khác, có người sống cùng con cháu, chỉ còn vài người như ông bà Phan Duyệt Nghi vẫn sống ở khu cũ, tản mát khắp nơi nên ít liên lạc. Trong nhóm chat, lần cuối cùng có người lên tiếng là hai tuần trước.
Nhưng không lâu sau khi lời này được gửi đi, từng đoạn tin nhắn thoại mới lần lượt hiện ra.
"Thật không đấy, chẳng phải Tiểu Nam đi học đại học rồi sao? Thật sự là nó mở, chứ không phải chỉ trùng tên?"
Bà ngoại Phan Duyệt Nghi xác nhận: "Vừa rồi tôi còn bảo con gái tôi tới tận nơi hỏi rồi, đúng là Nam Đồ đấy!"
"Con bé tốt nghiệp đại học lâu rồi, chẳng phải ông Nam thương cháu, không định để nó nối nghiệp tiệm ăn sao?"
"Giờ nghiên cứu mấy chuyện đó làm gì nữa, người ta đã mở tiệm lại rồi, ai đi ủng hộ nào? Bao nhiêu năm không có Tiệm cơm Nam Lai, thiếu biết bao nhiêu món ngon đáng giá. Người sống vì cái gì, chẳng phải là vì được ăn ngon sao? Tay nghề của Nam Đồ năm xưa cũng đã đạt bảy tám phần của ông Nam rồi, bây giờ chắc chắn không kém."
Một bà lớn tuổi cẩn thận hỏi: "Tôi cũng đi, nhưng hay là mình tìm cái cớ nào đi, đột nhiên cả đám kéo tới cũng lạ."
Giọng dõng dạc của một ông cụ vang lên: "Cần gì cớ với chả lý do, con người cần ăn cơm, đạo lý muôn đời mà!"
Vừa dứt lời, lập tức có giọng nhại lại lạ lẫm: "Ăn cơm ăn cơm, đạo lý muôn đời!"
Chẳng cần nhìn tên hay ảnh đại diện trong nhóm, ai cũng biết đó là Ông Kiều thích nuôi vẹt.
"Muốn đi thì đi thôi, mấy người lắm lời đừng có kéo Nam Đồ ra lải nhải hoài mấy chuyện cũ kỹ, người ta còn bận buôn bán, đâu có thời gian ngồi nghe kể lể."
Mọi người ríu rít bàn thêm vài điều, hẹn nhau ngày mai trưa nếu ai rảnh thì cùng đến Tiệm cơm Nam Lai, còn những người khác thì cũng nói sẽ tranh thủ đến ủng hộ cô trong thời gian tới.