Chương 27: Ở đây rất tốt rồi

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:26:52

Tầng hai của tiệm cơm cũng thuộc về Nam Đồ, diện tích nhỏ hơn tầng một một chút, mà lượng khách lại chưa đến mức cần mở thêm tầng hai, nên nơi này luôn được dùng làm kho chứa đồ và chỗ nghỉ tạm vào ban đêm. Trước đây, cặp vợ chồng thuê mặt bằng mở tiệm mì hoạt động tới rất khuya, tối đến họ đều ở lại tầng hai nghỉ ngơi. Bình thường Nam Đồ ở trong căn nhà mà ông ngoại để lại, rất hiếm khi cô ngủ lại tiệm, thế nên vừa khéo có thể dọn dẹp một phòng cho Tân Hoan ở tạm. Mặc dù Tân Hoan nói rằng cô chỉ cần ghép mấy chiếc ghế ở tầng một lại nằm là được, hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ, nhưng Nam Đồ vẫn chuẩn bị cho cô ấy một bộ ga trải giường và chăn nệm mềm mại. Cô có chút tò mò liệu Tân Hoan đến từ thế giới khác có thể sinh sống được ở thế giới này hay không, hệ thống nói với cô, nếu giới hạn trong phạm vi của tiệm cơm thì chỉ cần được Nam Đồ cho phép, Tân Hoan muốn ở lại bao lâu cũng được. Nhưng một khi bước ra khỏi cánh cửa này, chưa đến nửa tiếng, Tân Hoan sẽ bị thế giới bản địa bài xích, buộc phải quay về thế giới của mình, hơn nữa còn có nguy cơ bị thương khi xuyên qua hàng rào không gian. Điều đó khiến Tân Hoan có hơi bị gò bó, cô ấy chỉ có thể ở trong không gian nhỏ bé của Tiệm cơm Nam Lai. Tuy nhiên chuyện này lại giúp Nam Đồ giải quyết được một nỗi lo luôn đeo bám cô, nếu khách từ thế giới khác lén lút chuồn ra ngoài qua cửa trước trong lúc cô không để ý, vậy thì thế giới này chẳng phải sẽ có thêm một đống người không có thân phận hợp pháp à? Mà tra ra thì toàn bộ đều xuất phát từ Tiệm cơm Nam Lai, đến lúc đó không biết chừng cô sẽ gặp phiền phức lớn. Không phải Nam Đồ nghĩ nhiều, nhưng người muốn thoát khỏi thế giới tận thế, dù chỉ là sang đây làm kẻ lang thang, cũng không ít. Ai mà muốn mãi mãi sống trong cảnh ngày ngày chiến đấu với dị thú tàn ác, lúc nào cũng giẫm chân trên lưỡi dao, cho đến khi bị vùi lấp dưới lớp cát vàng? Cô nói với Tân Hoan về phạm vi hoạt động của mình: "Có lẽ em không thể rời khỏi nơi này, nếu thấy chán, tôi sẽ nghĩ cách." Tân Hoan lắc đầu: "Em luôn bôn ba khắp nơi, nhưng cũng chỉ làm một việc, cảnh thì cũng chỉ có một kiểu. Ở đây rất tốt rồi." Cô ấy đã nghỉ ngơi hai ngày, là do Nam Đồ ép buộc. Ban đầu Tân Hoan muốn bắt đầu làm việc ngay từ ngày thứ hai, nhưng Nam Đồ lấy lý do hôm đó tiệm nghỉ, bản thân cô phải đi mua vài vật dụng cá nhân cho Tân Hoan, nên bắt cô ấy phải nghỉ ngơi thật tốt. Cảnh tượng nhìn thấy qua lớp kính trong suốt nơi cửa trước khiến Tân Hoan kinh ngạc tột độ. Cô ấy đã lờ mờ đoán được nơi này không phải thế giới mà mình từng sống. Ở đây giống như một con phố bình thường chưa từng trải qua thảm họa nào, nơi này có quán ăn vặt, tiệm thuốc, tiệm hoa quả...